LÒNG TỐT VIỆC TỐT
Lời
Chúa: 1V. 17, 10-16; Dt. 9, 24-28; Mc. 12, 38-44
Lời Chúa hôm nay trình bày cho chúng ta hai
tấm lòng tốt việc tốt của hai người phụ nữ: một người thời ngôn sứ Êlia và một
người thời Chúa Giêsu.
Thời ngôn sứ Êlia, khi Thiên Chúa làm hạn hán
trên đất nước Do Thái để phạt vua tôi của nước này, ngôn sứ Êlia được lệnh Chúa
tạm lánh sang xứ Sarépta. Ở đó ngôn sứ đã gặp một phụ nữ đầy lòng tin cậy vào
lời hứa của Chúa, bà hy sinh chút bột và dầu còn lại làm bánh nuôi ngôn sứ,
nhưng Chúa đã trả công bội hậu cho bà và đứa con trai duy nhất thoát cảnh đói
khổ. Một phụ nữ khác thời Chúa Giêsu, đang sống trong cảnh túng thiếu, thế mà
bà đã đem cả số tiền lương công nhật, tức là những gì bà có để nuôi sống mình,
bỏ vào hòm tiền dâng cúng cho nhà thờ, và Chúa đã khen bà là bỏ nhiều, dâng
cúng nhiều hơn những người giàu khác, tại sao vậy? Bởi vì trước mặt Chúa, tất
cả những công việc làm từ thiện hay đạo đức phải phát xuất từ lòng mến Chúa và
yêu người, chứ không phải như giới kinh sư và Pharisêu, họ làm những việc ấy chỉ
là những phương tiện trục lợi và tích trữ của cải đem lại danh giá và địa vị
cho mà thôi, ai đói hay chết mặc kệ.
Chúa Giê-su hôm nay mạnh mẽ lên án lối sống
hai mặt của các kinh sư và người Pha-ri-sêu: dáng
vẻ bề ngoài của họ rất đạo đức: giữ luật chín chắn, đọc kinh dài và nhiều giờ,
xây mồ cho các ngôn sứ và tô mả cho người công chính… Nhưng thực tế, trong thâm
tâm họ độc ác, nhan hiểm vô: bó những gánh nặng chất lên vai người ta, nhưng
chính họ lại không động ngón tay vào; hoặc rủ người ta theo đạo nhưng theo rồi
đẩy họ xuống hoả ngục, và nhất là nuốt hết tài sản của các bà goá.
Cho nên, Chúa Giêsu dạy chúng ta đừng bắt
chước họ vì họ quá chú tâm đến hình thức bên ngoài mà chẳng màn chi đến tâm
tình bên trong, họ đáng bị kết án. Tâm tình bên trong quan trọng hơn dáng vẻ
bên ngoài, vì nó sẽ chi phối lời nói, việc làm của chúng ta ra tốt hay xấu, chứ
không phải bề ngoài. Vì thế ông bà ta nói rằng “Thà tốt gỗ hơn tốt nước sơn”.
Hai bà goá trong các bài đọc Lời Chúa hôm nay tuy dáng vẻ bề ngoài nghèo nàn,
hèn hạ đến nỗi không ai tôn trọng bà, thậm chí chả thèm để ý đến nhưng các bà
có một tấm lòng đáng trân trọng, khâm phục và noi theo.
Trong đời sống, nếu chúng ta có nội tâm tốt
lành thánh thiện đương nhiên sẽ biểu lộ ra bên ngoài bằng những hình thức đáng
trân trọng đó là: những lời nói chân tình, hành động yêu thương phục vụ, cử chỉ
thân ái, nụ cười thứ tha… Nhân ngày của mẹ năm nay, bài viết có tựa đề “Tình
mẹ” được đăng trên mạng lưới Internet kể như sau: Tôi sinh ra trong một gia
đình nghèo, cha mất sớm. Mẹ tần tảo nuôi tôi khôn lớn. Khi vào trung học, tôi
vô cùng xấu hổ và thẹn thùng và nhục nhã vô cùng vì bạn bè thấy mẹ tôi bị chột
một mắt, xấu xí đến nỗi chúng gọi bà là phù thủy. Sau đó, tôi tốt nghiệp đại
học loại giỏi, được đi du học và làm việc và ở lại luôn nước Philippines. Từ đó
tôi không muốn liên lạc gì với mẹ nữa, thậm chí lấy vợ sinh được 3 cháu mà bà
nội cũng chẳng biết gì. Tình cờ, một hôm mẹ tôi lụ khụ đứng trước cửa nhà tôi
(Philippines). Tôi đưa mẹ vào nhà và cắn răng giới thiệu mẹ tôi cho vợ con
biết. Thế là đám cháu nội xúm lại chọc ghẹo đùa giỡn hổn láo với bà nội vì bà
giống phù thủy quá! Mẹ ở với gia đình tôi chưa được một tháng, thì tôi mua vé
máy bay cho bà về quê ở Bến Tre gấp. Một năm sau, tôi được tin mẹ tôi đã qua
đời. Tôi quyết không về, nhưng vợ tôi nói: “Nghĩa tử là nghĩa tận” nên tôi đành
bay về Việt Nam. Về quê, vào nhà thì thấy người ta đã chôn mẹ được ba ngày rồi.
Tôi vào phòng và nhìn lại cái gường ngày xưa tôi nằm nghe mẹ kể chuyện và ru
tôi à ơi. Bỗng tôi phát hiện trên đầu gường có một lá thư, tôi cầm lên mở ra và
thấy vỏn vẹn chỉ mấy dòng sau: “Con ơi, dù mẹ xấu mẹ vẫn thương con hết lòng.
Con biết không? Mẹ bị chột mắt xấu xí như vậy là vì ngày xưa con chơi chạy té
bị chiếc đũa đâm vào mắt làm hư mắt của con. Mẹ đã yêu cầu bác sĩ múc mắt mẹ mà
đắp cho con đấy. Mẹ không nói chuyện này chỉ vì mẹ muốn con thành người tốt
sống có ích: yêu thương và giúp đỡ mọi người”.
Chúa Giêsu nói: “Bà góa nghèo này đã bỏ vào
thùng nhiều hơn ai hết vì Bà đã túng thiếu, lại còn bỏ vào đó tất cả những gì
bà có, tất cả những gì để nuôi thân” (Mc 12,43-44). Giờ đây, chúng ta hãy xét
xem mình đã cho Chúa cái gì? Mỗi ngày một vài phút trước khi thức dậy hay đi
ngủ có dành cho Chúa qua việc đọc kinh thờ phượng Ngài không? Ngày Chúa nhật
chỉ có vỏn vẹn một tiếng đồng hồ mà có khi chúng ta cũng chẳng dành cho Chúa
đủ, cắt đầu, cắt đuôi. Rồi khi Chúa đòi ta một chút cố gắng hy sinh, để phục vụ
Chúa và tha nhân, thì ta né tránh, biện cớ bận rộn công việc, không có thời
gian, không đủ trình độ… Hay chúng ta có
đọc kinh, hy sinh hãm để đòi Chúa phải ban ơn cho mình bằng cách cho con cái
này cái kia, chứ không phải là phụng sự Chúa và yêu mến anh em một cách chân tình.
Như thế, chúng ta chưa yêu Chúa và tha nhân đích thật, chúng ta mới nói yêu
trên đầu môi chót lưỡi bên ngoài, yêu vì có lợi chứ chưa trao ban chính tấm
lòng mình như thánh nữ Têrêxa hài đồng Giêsu nói: “Yêu là cho đi tất cả và trao
ban chính mình”. Còn Thánh Giacôbê tông đồ nói: “Nhờ hành động mà con người được nên công chính, chứ không phải chỉ nhờ
đức tin mà thôi, đức tin không việc làm là đức tin chết” (Gc 2,24.26).
Ước gì qua lời Chúa hôm nay, xin cho mỗi
người chúng ta từ nay đến với Chúa và tha nhân bằng chính tấm lòng, con người
của mình qua việc hăng hái tham gia các hoạt động tông đồ của giáo xứ, và góp
phần cụ thể (tiền bạc, công sức…) cho việc bác ái của cộng đoàn của mình. Xin
Chúa uốn nắn những gì còn cong quẹo, giả hình, giả dối nơi chúng ta. Và xin
Chúa xua tan những tính toán, ích kỷ đang cột chặt con tim của chúng ta, đồng
thời xin Chúa cũng đong đầy ân sủng Chúa trong tâm trí chúng ta ngõ hầu chia
sẻ, trao ban những gì chúng ta có cho những người cần chúng con giúp đỡ trong
cuộc sống qua việc hy sinh, cầu nguyện cho người còn sống hay đã qua đời, nhất
là trong tháng Các Đẳng này. Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét