Trang

Thứ Bảy, 30 tháng 3, 2019

CHÚA NHẬT IV MÙA CHAY


HÃY TRỞ VỀ VỚI CHÚA VÀ THA NHÂN BẰNG SỰ KÍNH TRỌNG, HIẾU THẢO VÀ YÊU THƯƠNG 
Lời Chúa: Gs 5,9a.10-12; 2Cr 5,17-21; Lc 15,1-3.11-32

     Sách Thánh kể rằng: một buổi chiều nọ, vua Đa-vít đang đi bách bộ trên sân thượng. Từ sân thượng, vua thấy một người đàn bà đang tắm. Nàng nhan sắc tuyệt vời. Vua Đa-vít sai người đi điều tra về người đàn bà, và người ta nói: "Đó chính là bà Bát Se-va, vợ ông U-ri-gia". Vua Đa-vít sai lính biệt phái đến đón nàng. Nàng đến ăn ở với vua. Sau đó, người đàn bà thụ thai. bà sai người đến báo tin cho vua Đa-vít rằng bà đã có thai. Thế rồi, Đa-vít tìm cách che giấu tội bằng cách Vua Đa-vít sai người đi giết ông U-ri-gia ở chiến trường. Thiên Chúa đã sai Ngôn sứ Na-than trách vua Đa-vít đã khinh dể lời ĐỨC CHÚA mà làm điều dữ trái mắt Người?” (II Sm 11-12). Và Đa-vít đã khóc lóc hối hận than rằng: Lạy Thiên Chúa, xin lấy lòng nhân hậu xót thương con, mở lượng hải hà xoá tội con đã phạm. Xin rửa con sạch hết lỗi lầm, tội lỗi con, xin Ngài thanh tẩy. Vâng, con biết tội mình đã phạm, lỗi lầm cứ ám ảnh ngày đêm. Con đắc tội với Chúa, với một mình Chúa, dám làm điều dữ trái mắt Ngài” (Tv 51,3-6).
Vâng, Thiên Chúa luôn luôn có một cái nhìn từ bi, nhân ái, bao dung và xót thương. Qủa thế, ánh mắt yêu thương khôn tả của Thiên Chúa đã được Chúa Giêsu bày tỏ trong dụ ngôn “Người Cha nhân hậu”. Ngài là Người Cha nhân hậu vô cùng luôn yêu thương và tha thứ vô điều kiện. Người Cha tuyệt vời vô cùng, hoàn toàn quên mình vì con. Khi đứa con xin chia gia tài, Cha đã chia ngay, không so đo tính toán, không hạch sách khó khăn. Khi con ra đi, Cha ngày đêm thương nhớ, ngày nào cũng ra ngõ đứng chờ, đưa mắt thương xót dõi nhìn chờ con trở về. Khi thằng con còn ở đàng xa mà Cha đã trông thấy trong khi đó thằng con chưa thấy Cha. Mắt Cha già không tinh như thế đâu, nhưng Cha đã nhìn bằng ánh mắt trái tim từ bi thương xót. Trái tim dạt dào yêu thương quên hết tất cả lầm lỗi của đứa con, chẳng còn nhìn thấy gì khác hơn là đứa con hoang đàng tội lỗi trở về. Tình yêu thương xót thúc đẩy người Cha ôm chầm lấy con hôn lấy hôn để vì con đã mất nay lại tìm thấy, đã chết nay sống lại nên làm tiệc ăn mừng.

      Còn chúng ta là những người con trong Tin Mừng, trước hết, chúng ta hãy nhìn vào người con út, người con út đến xin cha chia gia tài để được hưởng. Luật xã hội Dothái bấy giờ, người cha có thể chia gia tài cho các con ngay khi còn sống. Anh cả được 2/3, các con còn lại 1/3. Thế nhưng, những đứa con đó không thể sở hữu hay sử dụng gia sản đã chia mà chờ đến khi cha chết mới được. Con út đòi quyền sở hữu, quyền sử dụng như thế, chẳng khác chi nó nói với bố rằng: “Bố ơi, bố chết đi cho rồi, sao ông sống dai thế, đợi ông chết hoài sao không chết!”. Một đứa con thật bất hiếu và ngỗ nghịch vô cùng. Nhưng vấn đế ở đây là tại sao nó đòi chia gia tài, coi như bố đã chết? Vì hắn mang cảm giác rằng khi nào tôi còn ở trong cái nhà với bố là tôi không được tự do, ông giới hạn tự do của tôi, không cho tôi làm cái gì theo sở thích của tôi, tự tôi có thể xây dựng cuộc sống như ý muốn, cuộc sống đó mới hạnh phúc.
Bây giờ, chúng ta coi thái độ anh cả thì sao? Anh nói với cha rằng “Cha coi, đã bao nhiêu năm trời con hầu hạ cha, và chẳng khi nào trái lệnh, thế mà chưa bao giờ cha cho lấy được một con dê con để con ăn mừng với bạn bè. Còn thằng con của cha đó, sau khi đã nuốt hết của cải của cha với bọn điếm, nay trở về, thì cha lại giết bê béo ăn mừng!” Nói như thế, chứng tỏ anh ở gần cha trong thân xác nhưng xa trong tư tưởng. Ở trong nhà của cha nhưng ở ngoài trái tim cha. Anh sống với cha không phải trong quan hệ cha con nhưng là quan hệ ông chủ, người làm công. Cho nên anh ta phủ nhận đứa em của mình, thằng con kia, con ông chứ đâu phải em tôi. Hình ảnh con cả giống như người Pharisêu, người thu thuế tự hào mình công chính đạo đức, gần Chúa, làm việc lành phúc đức nhưng họ xa Chúa trong tư tưởng cho nên dễ dàng lên án, nói hành nói xấu người khác hay buộc tội anh em.
Trong đời sống hằng ngày chúng ta có khi nào cảm giác Thiên Chúa giới hạn tự do của mình cho nên đã khước từ Ngài bằng cách bỏ bê giờ kinh lễ hay làm việc tông đồ bác ái? Vì nghĩ rằng tuân lệnh Chúa làm tôi mất tự do, mất ngủ, mất thời gian, không thỏa mái. Chúng ta đang sống trong bối cảnh thời đại mà người ta sống ngược với Tin mừng, với giá trị Tin mừng: tại sao họ tự do làm này làm nọ, họ bỏ kinh lễ được, còn Chúa lại cấm tôi; bắt tôi phải hy sinh từ bỏ, ăn chay hãm mình, phải sống thật thà ngay chính, phải cầu nguyện, làm việc bác ái... khổ quá! Ngược lại, tôi sống đạo đức, rất tốt lành và thánh thiện nhưng đạo đức đó trong sự sợ hãi: không đi lễ sợ Chúa phạt, người ta đàm tiếu, không làm việc bác ái thì người ta nói, người Công giáo gì mà chẳng thấy bác ái yêu thương đâu cả? Hay tôi sống Đạo tốt nhưng có tính toán với Chúa từng phút từng giây, từng giờ trong kinh nguyện, nguyện ngẫm hay thánh lễ, chẳng hạn nếu thánh lễ kéo dải hơn 1 tiếng thì tôi khó chịu hoặc viện cớ đi ra ngoài. Hay là tôi chưa bao giờ phạm tội trọng, chưa bỏ lễ ngày nào nên tự hào, huênh hoang với công trạng nên ta sẵn sàng chế trách lên án người khác. Từ đó những việc đó, chúng ta dễ dàng đố kỵ nhau, chia bè nhau dẫn đến không còn hiệp thông với nhau, yêu thương và phục vụ nhau nữa.
Thiên Chúa là Người cha nhân hậu, luôn yêu thương và tha thứ vô điều kiện, luôn dạt dào sự hy sinh quên mình vì những đứa con, đồng thời đón nhận những đứa con tội lỗi trở về. Giờ đây, mỗi người chúng ta hãy biết chấp nhận giũ bỏ khỏi tâm trí ta hình ảnh Thiên Chúa tước đoạt tự do của con người hoặc Thiên Chúa hay đoán phạt; thay vào đó Thiên Chúa là Cha luôn tôn trọng tự do và đầy lòng thương xót yêu thương, tha thứ và hòa giải với chúng ta nhờ Chúa Giêsu, Con Thiên Chúa, Chúa chúng ta như Lời Chúa trong bài đọc 2, Thánh Phaolô khẳng định: “Phàm ai ở trong Đức Ki-tô đều là thọ tạo mới. Cái cũ đã qua, và cái mới đã có đây rồi. Mọi sự ấy đều do bởi Thiên Chúa là Đấng đã nhờ Đức Ki-tô mà cho chúng ta được hoà giải với Người, và trao cho chúng tôi chức vụ hoà giải. Thật vậy, trong Đức Ki-tô, Thiên Chúa đã cho thế gian được hoà giải với Người. Người không còn chấp tội nhân loại nữa” (2Cr 5,17-19). Cho nên, giờ đây, chúng ta hãy trở về và suy tôn phụng sự Thiên Chúa giàu lòng thương xót với tấm lòng chân thành, đơn sơ và phó thác chứ không phải e dè, tính toán, sợ hãi. Hãy hãy tạo mối quan hệ giữa ta với Thiên Chúa là mối quan hệ đứa con sống với Cha bằng tất cả sự hiếu thảo, yêu thương và kính trọng. Như thế, chúng ta dễ trở về với mình, tôn trọng, tha thứ yêu thương tha nhân mình, đồng thời luôn sống chân chính, công bằng, bác ái với mọi người trong gia đình, Giáo xứ và môi trường chúng ta đang sống. Amen.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét