HÃY CÓ LÒNG NHÂN HẬU NHƯ CHÚA
1Sm 26,2.7-9.12-13.22-23; 1Cr
15,45-49; Lc 6,27-38
Chuyện kể rằng: “Có
hai người thổ dân Nam Phi rất giận ghét hiềm khích nhau, mối thù mỗi ngày càng
sâu đậm, chỉ mong ước có dịp thuận tiện nào để phục thù cho hả cơn giận. Ngày
nọ, người kia gặp thấy một bé gái con của kẻ thù mình trong một khu rừng, anh
ta bỗng nổi cơn xung giận tóm lấy cô bé, rút dao chặt cụt hai ngón tay, rồi thả
cho đi. Cô bé vừa chạy về nhà vừa khóc nức nở, bàn tay máu chảy ròng ròng. Còn
tên hung thủ vừa đi vừa la lớn tiếng tỏ vẻ thỏa chí: “Ta đã trả thù được rồi!” Ngày tháng trôi qua, thấm thoát đã
mười mấy năm, cô bé đã lập gia đình, có chồng con và cảnh gia thất đầm ấm sung
túc. Bỗng một buổi chiều kia, có một người hành khất đến xin của bố thí. Bà chủ
nhà đã nhận diện ra người hành khất đó chính là kẻ đã chặt hai ngón tay mình,
vội vã trở vào trong nhà tìm cách “Báo thù”, bằng cách bà đem sữa bánh ra cho
ông ta ăn, trao cho ông ta một số tiền để có kế sinh nhai. Khi ấy bà giơ bàn
tay cụt ra và nói: “Tôi cũng đã trả thù được rồi! Người hành khất nhận ra người
mình trả thù trước kia nay có tấm lòng nhân từ tha thứ “Lấy ân trả oán” cho
mình, ông khóc lóc và xin lỗi tủi hỗ vô cùng.
Bài đọc I kể Đavít
đã không giết Saolê là kẻ thù đang đem 3000 quân đi lùng bắt giết Đavít. Có phải
Đavít yêu kẻ thù chăng? Chắc là phải, vì Đavít đã kính trọng Vua Saolê, là người
đã được Chúa xức dầu. Như vậy, Đavít vì mến Chúa mà tha thứ cho kẻ thù. Lòng
kính mến Thiên Chúa chính là nền tảng đức bác ái nhân từ vô biên. Ai nhận biết
Thiên Chúa là Cha mình, mới nhận ra mọi người là anh em thật của mình và không
còn ai là kẻ thù. Vì thế, Chúa Giêsu nói: “Hãy
yêu kẻ thù và làm ơn cho kẻ ghét anh em, hãy chúc lành cho kẻ nguyền rủa anh em
và cầu nguyện cho kẻ vu khống anh em. Ai vả anh má bên này, thì hãy giơ cả má
bên kia nữa. Ai đoạt áo ngoài của anh, thì cũng đừng cản nó lấy áo trong. Ai
xin, thì hãy cho, ai lấy cái gì của anh, thì đừng đòi lại. Anh em muốn người ta
làm gì cho mình, thì cũng hãy làm cho người ta như vậy”. Rõ ràng, lòng nhân
từ của con người gồm hai hành động “yêu thương và tha thứ”, mà lòng nhân từ của
con người do Thiên Chúa ban cho. Qủa thế, con người ngay đầu đã “nhân chi sơ
tính bản thiện”. Chính tâm thiện này được Thiên Chúa đặt để vào trong lòng con
người khi Ngài dựng nên họ và nhờ cái chết của Chúa Giêsu. Cho nên, Chúa Giêsu
hằng mong muốn rằng: “Anh em phải có lòng
nhân từ như Cha anh em là Đấng nhân từ” (Mt 5,37).
Khi nói đến lòng nhân hậu, chúng ta nghĩ ngay đến
việc ăn ngay ở lành, làm lành lánh dữ hay nói đúng hơn là làm theo tiếng nói
của lương tâm, mà tiếng lương tâm chính là tiếng nói của Thiên Chúa ở trong
lòng ta (Sách GLTHCG, số 1776). Thế nhưng, ngày nay, lòng người không còn chỗ
cho Chúa ngự, tiếng nói của Chúa không còn vang dội trong lòng của họ nữa, tại
sao? Vì lòng của họ đầy ắp điều xấu, hay chai lì với tội lỗi, đến nỗi không
biết rằng họ đang sống phần “con” mà mất phần “người”, chẳng màng chi tới việc
tốt xấu, thiện ác nữa. Cho nên, họ chẳng tha thiết gì với lòng nhân và hạnh
phúc đời sau. Nếu con người sinh ra, sớm nở tối tàn như bông hoa và cuối cùng
trở về với cái không vô tận, với sự thù hận, gian ác hay với một cõi lòng tan
nát và đầy bợn nhơ, thì còn gì là giá trị và ý nghĩa của con người và đời
người, cho nên Chúa Giêsu nói: “Thà kẻ đó
đừng sinh ra thì hơn!” (Mt 26,24).
Vì vậy, để có lòng nhân hậu như Thiên Chúa, trước
hết, chúng ta phải tin vào Thiên Chúa, Lời Ngài và sống đúng Lời Ngài dạy vì
chưng nếu không có Thiên Chúa và Lời Ngài soi dẫn làm sao chúng ta trở thành
người ăn ngay ở lành, làm theo đúng ý Chúa, vì lương tâm con người có thể sai
lầm nhưng Lời Chúa chân lý, không bao giờ sai. Bên cạnh đó, chúng ta phải áp
dụng Lời Chúa vào ngay trong cuộc sống đời thường của chúng ta qua việc cầu
nguyện, hy sinh, yêu thương, tha thứ, phục vụ, sẻ chia đồng hành với hết mọi
người trong đó có kẻ thù ta bằng cách cống hiến sức lực, tài năng, và vật chất
của mình cho họ, kèm với trái tim thương xót, bao dung, đồng thời tôn trọng nhân
phẩm của họ, khi ấy chúng ta mới có phúc và lòng nhân hậu như Thiên Chúa, như
lời tha tội của Chúa Giêsu Kitô trên thập giá: “Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết
việc họ làm” (Lc 23,34). Nghe thấy sự việc
xảy ra như thế, viên đại đội trưởng cất tiếng tôn vinh Thiên Chúa rằng:
"Người này đích thực là người công chính!", “sống không để bụng để
không mang theo”
Chúa Giêsu đến thế
gian để đẩy lui sự ác, đã chết để tẩy xóa sự hận thù, đã sống lại để tẩy trừ
tội lỗi chúng ta. Vì vậy, Người không đến để tiêu diệt người tội lỗi mà để cứu
vớt; và lòng nhân hậu yêu thương tha thứ là vũ khí mạnh nhất để đẩy lui hận thù
tội lỗi nơi con người, làm thay đổi đời sống có ý nghĩa hơn. Cho nên, Thánh
Phaolô trong bài đọc 2 khẳng định: “Cũng như chúng ta đã mang hình ảnh người
bởi đất mà ra, thì chúng ta cũng sẽ được mang hình ảnh Đấng từ trời mà đến”.
Ngày 13/05/1981 cả
thế giới đều sửng sốt kinh hoàng về tin Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II bị ám
sát tại chính công trường Thánh Phêrô. Ali Agca, một thanh niên Thổ Nhĩ Kỳ, thủ
phạm bắn Ngài, lại được Ngài đến thăm, nói chuyện và tha thứ cho anh. Tình yêu
nào đã khiến Đức Giáo Hoàng thương yêu kẻ thù như bạn hữu của mình? Chỉ có tình
yêu của Đức Giêsu đã thúc đẩy vị đại diện của Người dưới trần gian này đã có
lòng nhân hậu vô biên như vậy. Còn đối với mỗi người chúng ta, ước gì qua Lời
Chúa hôm nay biến đổi chúng ta thành con Chúa biết “thương yêu kẻ thù, làm ơn
cho kẻ oán ghét mình, chúc lành cho kẻ nguyền rủa mình, và cầu nguyện cho kẻ nhục
mạ mình. Lạy Chúa, chúng con đã xúc phạm
đến Chúa biết chừng nào! Chúa vẫn tha thứ, hy sinh chịu chết cứu chuộc chúng con
và cho chúng con được làm con yêu dấu của Chúa. Xin cho chúng con nhận biết
lòng từ bi nhân hậu của Chúa, và cho chúng con hết lòng yêu thương mọi người,
dù họ thù ghét con mãi mãi. Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét