Hãy tự biết mình – Đừng xét đoán
Lời Chúa: Hc 27,4-7; 1Cr
15,54-58; Lc 6,39-45
Ông bà ta dạy: “Uốn
lưỡi bảy lần trước khi nói”. Lời dạy này hàm nghĩa: Cẩn trọng khi phát ngôn hay
xét đoán người ta. Vì sao phải dạy như vậy? Theo quan niệm của ông bà, trong
ứng xử hàng ngày, việc phát ngôn và xét đoán rất quan trọng, vì nó ảnh hưởng
đến người khác. Nói, là một trong những kỹ năng phải học từ lúc vỡ lòng: “Học
ăn, học nói, học gói, học mở”. Phát ngôn không chỉ là việc truyền tin, còn là
nghệ thuật giao tiếp: “Chim khôn kêu tiếng rảnh rang. Người khôn nói tiếng dịu
dàng dễ nghe”. Cho nên, trong đời sống chung, người ta rất tối kỵ việc buông
lời xấu hay xét đoán cho người khác vì ông bà dạy: “Ngậm máu phun người trước
dơ miệng mình”. Cho nên, khi nói hay xét đoán người khác, ta phải có trách
nhiệm rõ ràng, trong sáng, tránh nói lửng lơ dẫn người ta đến tâm lý lo âu,
hiểu sai lạc nên ông bà dạy: “Trách ai ăn nói lưng chừng. Để cho kẻ dại nửa
mừng nửa lo”. Có lẽ, đó là lý do vì sao Thiên Chúa dựng nên con người có hai
con mắt để nhìn cho kỹ, hai cái tai để nghe cho rõ, hai lỗ mũi để cảm nhận cho
đúng mà chỉ có một cái miệng để nói hay xét đoán cho đúng.
Cho nên, Chúa Giêsu
hôm nay dạy: "Anh chị em đừng xét đoán, sao anh thấy cái rác trong con mắt
của người anh em, mà cái xà trong con mắt của chính mình thì lại không để ý
tới? Lấy cái xà ra khỏi mắt ngươi trước đã, rồi sẽ thấy rõ, để lấy cái rác
trong con mắt người anh em”. Những lời Chúa nói hôm nay không đơn thuần chỉ là
bài học có tính cách luân lý rằng Chúa Giêsu không chỉ khuyên chúng ta không
nên xét đoán người khác. Ngài còn mời gọi chúng ta tự đặt mình vào mối tương
quan với Thiên Chúa: Chỉ có Thiên Chúa, Đấng thấu suốt lòng con người mới có
thể xét xử con người. Khi chỉ chúng ta nhìn nhận quyền xét xử của Thiên Chúa, chúng
ta cũng sẽ nhận ra thân phận tội lỗi yếu hèn của mình. “Hãy lấy cái dằm ra khỏi
mắt ngươi trước đã”, nghĩa là hãy nhận ra thân phận bất toàn của mình trước rồi
mới xét đoán người ta.
Qủa thế, ngày xưa,
nhà hiền triết Hy Lạp Socrate đã đề ra khẩu hiệu như bài học vỡ lòng cho các
môn sinh của mình: “Hỡi người, hãy tự biết mình”. Chúa Giêsu của chúng ta cũng
đề cao sự sám hối: “Hãy sám hối và tin vào Tin Mừng”. “Hãy sám hối” trước tiên
là nhận ra thân phận bất toàn đầy dẫy những lỗi lầm thiếu xót của mình, để rồi
từ đó chúng ta sẽ biết sống cảm thông, kiên nhẫn, bao dung và tha thứ đối với
người khác hơn. Sống như thế, chúng ta mới đạt được cùng đích của mình là trở
nên giống Thiên Chúa, chứ không phải trở thành Thiên Chúa để gạt bỏ chính Thiên
Chúa ra khỏi cuộc sống và rồi xét đoán phạt anh chị em mình không thương tiếc.
Cho
nên, Chúa Giêsu dạy hãy tự sửa mình nhiều
hơn sửa người khác. Vâng, con người thường có tính tự nhiên quan tâm phô
trường, khoe khoan tới hành động, thành công, việc làm của mình luôn luôn là
tốt hơn người ta cho nên dễ xét nét hành động của người khác. Chúng ta hay tự
cho mình là hoàn hảo hơn người khác trong khi đó mình còn thiếu sót sai lầm,
cần phải sửa đổi trước đã rồi hẳn phê phán, xét đoán anh chị em khác. Cho nên,
chúng ta dễ thấy những lầm lỗi của người khác, cho dù lầm lỗi ấy rất nhỏ. Còn
những lầm lỗi của chính mình thì mình lại không thấy, cho dù rất lớn. Nếu một
tập thể hay một gia đình mà trong đó ai cũng đều có tính chỉ nhìn thấy lỗi của
người khác mà không thấy lỗi của chính mình thì đời sống chung sẽ rất khó chịu,
dễ dàng trách móc, bực bội, hờn giận người khác. Thật là thật đau khổ khi phải
sống chung với những người không có tự biết mình, không biết uốn lưỡi 7 lần
trước khi nói và không nhìn lại mình trước khi xét đoán. Cho nên, Lời Chúa trong
bài đọc 1, Sách Huấn Ca dạy: “Sàng rồi,
trấu ở lại sàng, nói ra, cái dở rõ ràng thấy ngay. Có thử lửa mới biết bình thợ
gốm, nghe lời miệng nói biết ngay lòng người. Chớ vội khen, khi người chưa lên
tiếng: muốn biết người, phải nghe miệng nói năng”. Vì thế, Chúa Giêsu khẳng
định: “Người tốt thì lấy ra cái tốt từ
kho tàng tốt của lòng mình; kẻ xấu thì lấy ra cái xấu từ kho tàng xấu. Vì lòng
có đầy, miệng mới nói ra”.
Vì
vậy, việc nhìn thấy và sửa đổi chính bản thân mình thì dễ thực hiện vì điều ấy
tùy thuộc vào chính mình, do mình làm chủ, nên hễ mình muốn sửa là sửa được.
Còn sửa lỗi người khác thì khó hơn rất nhiều vì điều ấy không tùy thuộc vào
mình, không do mình làm chủ. Vả lại, chính mình nên thánh trước đã rồi thì cảm
hóa hay sửa chữa người khác sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Cho nên, ông bà ta bảo: “Hỡi thầy thuốc, hãy chữa lấy mình đã, đừng
làm theo kiểu chân mình những lấm bê bê, lại cầm bó đuốc mà rê chân người”.
Ước gì qua Lời Chúa hôm nay, là những
Kitô hữu chúng ta hãy hãy tự xét lỗi chính bản thân mình đã, chứ đừng vội xét
lỗi người khác. Lạy Chúa, nhân vô thập
toàn, đã là người thì ai cũng có những sai lỗi và khuyết điểm của mình. Đứng
trước những khuyết điểm của người khác, xin Chúa cho chúng con biết cảm thông
và tha thứ, như Chúa đã từng cảm thông và tha thứ cho chúng con cũng như cho
những kẻ tội lỗi trong Phúc âm. Còn đứng trước những sai lỗi của bản thân, xin
Chúa giúp chúng con biết nhận lỗi, xin lỗi và nhất là sửa lỗi, để nhờ đó chúng
con thăng tiến bản thân, đổi mới cuộc đời và luôn làm đẹp lòng Chúa. Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét