MỘT CON NGƯỜI HAI TƯ TƯỞNG
Lời Chúa: Is 50,5-9a; Gc 2,14-18; Mc 8,27-35
Tin mừng hôm nay cho
ta thấy một con người Phêrô nhưng hai tư tưởng: một Phêrô Kitô hữu và một Phêrô
satan. Một Phêrô Kitô hữu rất đạo đức thánh thiện tuyên xưng Thầy là Đấng Mêsia,
nhưng bên cạnh đó có một con quỷ sa tan đội lốt Phêrô để can dặn Chúa Giêsu chớ
có dại dột mà lên Giêrusalem, Chúa Giêsu quay lại mắng một lời rất nặng mà ít
thấy trong Tin Mừng: Satan, lui lại đằng sau Thầy! Vâng, ông Phêrô cũng là hình
ảnh của mỗi một người chúng ta hôm nay và tất cả những ai mang danh Kitô hữu vừa
mang một tính cách rất tốt lành đạo đức nhưng cũng mang tính cách rất satan.
Thử hỏi hôm nay có người Công giáo nào
dám vỗ ngực và bảo rằng tôi đã hoàn toàn thuộc về Chúa Giêsu và không có một satan
nào trong con người và đời sống tôi cả. Chắc
chắn là không vì mỗi một con người đều pha lẫn ánh sáng và bóng tối vừa pha lẫn
tính chất Kitô hữu và lại có tính cách của quỷ satan ở đấy. Cho nên, trong bài
đọc hai, Thánh Giacôbê nói: “Có người anh
em hay chị em không có áo che thân và không đủ của ăn hằng ngày, mà
có ai trong anh em lại nói với họ: "Hãy đi bình an, mặc cho ấm và ăn cho
no", nhưng lại không cho họ những thứ thân xác họ đang cần, thì nào có ích
lợi gì?” (Gc 2,15).
Vậy thì, vấn đề ta
phải suy nghĩ với nhau đó là cái gì mà làm cho ta là Kitô hữu tốt mà lại mang
tính satan đó? Có thể là nhiều lý do nhưng dựa vào Tin mừng hôm nay lý do
chính: Chúng ta quen tính toán suy nghĩ và chọn lựa đường lối của loài người mà
mình quên mất dựa vào đường lối, tư tưởng và Lời của Thiên Chúa. Không có ai và
không có cộng đoàn nào mà không đi tìm cho mình sự sống thật và con đường dẫn
đến hạnh phúc và sự sống thật? Nhiều khi mình đi tìm sự sống nhưng là một sự
sống giả và là con đường tính toán với thế gian. Chẳng hạn, trong cuốn Phim “Quo
Vadis” 1995, (Lạy Thầy, Thầy đi đâu” kể rằng khi hoàng đế Nêron muốn làm thơ về
thành Turoa nên ông đốt cả thành Rôma, ông đổ tội cho người Công giáo thế là
một cuộc bách hại tàn sát rất dã mang đổ lên trên đầu Hội thánh Công giáo.
Phêrô tìm cách thoát ra khỏi thành Rôma. Bởi vì Ngài sợ rằng nếu bây giờ mà vị
lãnh đạo Giáo hội bị đế quốc Rôma giết chết thì còn ai lãnh đạo và cả đoàn
chiên của Chúa mất đầu, sẽ tan tác hết cho nên Ngài phải thoát ra khỏi thành để
duy trì sự sống cho Hội thánh. Nhưng không ngờ rằng trên đường đi ra khỏi thành
thì gặp Chúa Giêsu đi ngược vô lại và khi Phêrô lên tiếng hỏi Thầy đi đâu, Chúa
Giêsu trả lời Thầy đi vào thành Rôma để chịu đóng dinh thêm một lần nữa. Phêrô
hiểu và quay trở lại Rôma. Ngài hiểu ngay việc Ngài thoát ra khỏi thành Rôma là
sự khôn ngoan của loài người chứ không phải sự khôn ngoan của Chúa Giêsu chịu
đóng đinh.
Thiên Chúa muốn cho
con người được hạnh phúc. Chính vì muốn con người được hạnh phúc mà Thiên Chúa
đã phải xuống trần gian để cứu chuộc con người bằng cái chết trên thập giá và
sống lại vinh quang. Nhưng hạnh phúc mà Thiên Chúa muốn ban tặng cho con người
không phải là hạnh phúc giả tạo và mau qua theo kiều thế gian hay satan. Thiên Chúa
muốn cho con người được hạnh phúc địch thực và vĩnh cửu không bao giờ tàn phai.
Muốn được hạnh phúc đó, con người phải kinh qua những vất vả, đau đớn những thử
thách gian nan: phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình để yêu thương, tha thứ,
phục vụ nhất là từ bỏ xu hướng của satan ham muốn xác thịt… để chỉ sống thanh
cao, thánh thiện và tốt lành trong cuộc sống này. Chính Đức Giêsu cũng phải đi
qua con đường thập giá khổ nhục mới đến hạnh phúc và phục sinh vinh quang. Nên
Chúa đã nói với các môn đệ: “Ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai
liều mất mạng sống mình vì Tôi và vì Tin Mừng, thì sẽ cứu được mạng sống ấy”.
Đúng thế, người Kitô
hữu dù âm thầm nhỏ bé đến đâu chăng nữa, thì đời sống của người Kitô hữu phải
làm cho những người chung quanh nhìn ra chúng ta là môn đệ đích thực của Chúa
Giêsu Kitô. Vì vậy, là Kitô hữu luôn mang sự thánh thiện, tính cách, tư tưởng,
lời nói việc làm của Chúa Giêsu để là một chứng nhân Tin Mừng của giữa một xã
hội đầy mưu chước cám dỗ của satan và sự lôi cuốn của nó làm chúng ta là những
Kitô hữu hữu danh vô thực hay bị biến dạng.
Lời Chúa
trong bài đọc 2, Thánh Giacôbê dạy rằng ai bảo rằng mình có đức tin mà không
hành động theo đức tin, thì nào có ích lợi gì? Đức tin có thể cứu người ấy được
chăng? Đức tin không có hành động thì quả là đức tin chết. Anh em thấy đó, nhờ
hành động mà con người được nên công chính, chứ không phải chỉ nhờ đức tin mà
thôi. Cho nên, chúng ta là Kitô hữu có đức tin, chúng ta phải hành động: hãy
sống tinh thần nghèo khó để khỏi mất linh hồn vì chạy theo những lợi bất chính;
biết yêu thương, tha thú và bước theo Chúa cho đến cùng; biết sống lạc quan,
tin tưởng vào Thiên Chúa trong mọi hoàn cảnh; sống tử tế, cư xử tốt đẹp với mọi
người và nhất từ bỏ những tính hư tật xấu, những cám dỗ tội lỗi của satan mà
sống kết hiệp mật thiết với Thiên Chúa trong cuộc sống để rồi trong cuộc sống
chúng ta không tích chứa oán hờn, đố kỵ, tranh chấp, ghen ghét, thù hận… nhưng
sống khiêm nhường hiền lành và vị tha chỉ vì chúng ta yêu Chúa và muốn nên
giống Chúa mà thôi. Vì vậy, kết thúc thông
điệp “Hòa Bình Trên Thế Giới”, Đức Thánh Cha Gioan 23, đã viết như sau: “Mỗi người Kitô hữu trong thế giới là một
mảnh sao băng, một tụ điểm của tình yêu, một thứ men sống động giữa những người
anh em của mình. Người Kitô hữu sẽ đóng trọn vai trò ấy hơn khi họ còn sống kết
hiệp mật thiết với Thiên Chúa”.
Xin cho
Lời Chúa hôm nay luôn thanh tẩy tư tưởng satan trong trí lòng chúng ta để chỉ
còn tư tưởng và đường lối của Chúa trong cung cách sống Đạo của chúng ta hôm
nay. Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét