PHỤC VỤ
Nhìn
vào đời sống của Chúa Giêsu, chúng ta thấy Chúa Giêsu coi việc phục vụ là trung tâm và chóp đỉnh của đời sống với
Thiên Chúa và tha nhân. Qủa thế, Chúa Giêsu được Thiên Chúa sai đến để thi hành
ý muốn của Thiên Chúa: mạc khải Thiên Chúa cho nhân loại để ai tin vào Người sẽ
được sống đời đời (Ga 3,31-36) và đền bù sự chối từ phục vụ Thiên Chúa của ông
bà nguyên tổ chúng ta (St 3,6) qua cái chết đau thương trên thập giá (Mt
16,21). Chúa Giêsu là Chúa, là Thầy nhưng “Người
không đến để được người ta phục vụ, nhưng để phục vụ và ban sự sống mình làm
giá cứu chuộc cho muôn người” (Mc 10,45). Cho nên, cả đời Ngài là một chuỗi
hành vi phục vụ con người: rao giảng Nước Trời, chữa lành tật bệnh, tha tội,
chúc lành cho trẻ em, dạy dỗ các môn đệ, rửa chân cho các môn đệ và thậm chí kẻ
phản bội mình (Ga 13,1-15) nữa, rồi chịu nạn chịu chết để cứu độ muôn người. Vì
vậy, Chúa Giêsu hôm nay mời gọi chúng ta: “Trong anh em, người làm lớn hơn cả,
phải làm người phục vụ anh em. Ai tôn mình lên, sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình
xuống, sẽ được tôn lên”.
Phục vụ của Chúa Giêsu là thế, còn chúng ta có làm được
như thế với một kẻ phản bội mình, từng làm mình khổ trăm bề, chúng ta có khả
năng tươi cười, tha thứ yêu thương hay phục vụ họ như bao người khác không.
Đừng lo là mình không làm được! Chúa Giêsu ban cho chúng ta tình yêu cao quí đó
qua việc chúng ta kết hiệp với Ngài trong Bí tích Thánh Thể, “Ai ăn thịt và uống máu tôi thì ở lại trong
tôi, và tôi ở lại trong người ấy. Như Chúa Cha là Ðấng hằng sống đã sai tôi, và
tôi sống nhờ Chúa Cha thế nào, thì kẻ ăn tôi, cũng sẽ nhờ tôi mà được sống như
vậy” (Ga 6,56-57).
Rõ ràng rằng động lực giúp chúng ta phục vụ tha nhân đó
là tình yêu Chúa Giêsu Thánh Thể. Qủa thế, một buổi nói chuyện của Thánh Têrêxa
Calcutta trước Hội Nghị Quốc Tế về Thánh Thể tại Nairobi, Kenya, năm
1985, Thánh nữ đã nói rằng Đức Giêsu đến với chúng ta vì mục đích: “Để nói với chúng ta rằng Thiên Chúa yêu
thương chúng ta. Chúng ta thật quý giá đối với Người. Chúng ta đã được tạo dựng
để yêu thương và được yêu thương, và chúng ta phải yêu thương nhau như Người
yêu thương chúng ta, như Chúa Cha yêu thương Người”. Mẹ nói tiếp: “Thập giá và nhà tạm, như hai biểu
tượng cụ thể cho tình yêu Thiên Chúa đối với nhân
loại: Khi nhìn lên thập giá, chúng ta
biết rằng Thiên Chúa yêu thương chúng ta đến thế nào. Và khi nhìn lên nhà tạm, chúng ta biết rằng
Người vẫn ở đó để yêu thương chúng ta như thế nào. Mối liên kết mật thiết giữa
nỗi đau khổ của Đức Kitô và sự hiện diện của Đức Giêsu trong nhà tạm đổ tràn
đầy vào nỗi đau khổ trên thế giới. Đức Giêsu đã tự biến mình thành Tấm Bánh ban
Sự Sống, hầu làm thỏa mãn nỗi đói khát của chúng ta về tình yêu. Và như thể
việc này vẫn không đủ đối với Người, nên Người còn tự biến mình thành một kẻ
đói khát, trần truồng, khiêm tốn nhất, những người đau yếu, nghèo khổ, không
được ai cần đến, không được yêu thương, những kẻ phong hủi, nghiện ma túy,
nghiện rượu, các cô gái điếm… để chúng ta phục vụ”.
Như thế, Thánh Thể chính là tình yêu hy tế mà Thiên Chúa dành cho chúng ta,
để được ăn vào và tiêu hóa, và trở thành một phần trong con người chúng ta. Khi
chúng ta đón rước Thánh Thể, thì chúng ta được Thiên Chúa ban sức mạnh để yêu
mến và phục vụ những người khác, với cùng tình yêu mà Đức Kitô đã bày tỏ cho
chúng ta. Bằng cách này, bí tích Thánh Thể giúp chúng ta mang tình yêu của Đức
Kitô và thúc bách chúng ta đến phục vụ mọi người vì chính Chúa Giêsu cũng hiện diện nơi họ. Cho
nên, Lời Chúa trong bài đọc 2, Thánh Phaolô nói: “Chúng tôi đã quý mến anh em,
đến nỗi sẵn sàng hiến cho anh em, không những Tin Mừng của Thiên Chúa, mà cả
mạng sống của chúng tôi nữa, vì anh em đã trở nên những người thân yêu của
chúng tôi”. Còn Đức Thánh Cha Phanxicô, trong Tông Huấn Niềm Vui Tin Mừng, nói
rằng: “Hội Thánh “đi ra” dấn thân và nâng
đỡ, sinh hoa trái và vui mừng. Thiên Chúa đã có sáng kiến, Ngài đã yêu chúng ta
trước và vì thế chúng ta có thể dấn bước, mạnh dạn có sáng kiến, đến với người
khác, tìm kiếm những người sa ngã, đứng ở các ngả đường để đón mời những người
bị gạt ra bên lề vào mà an ủi nâng đỡ họ. Nếu chúng ta thực hành, thì phúc cho chúng
ta!” (Số 24).
Là Kitô hữu, chúng
ta trước hết rập theo cung cách phục vụ của Chúa Giêsu. Để phục vụ, chúng ta
cần xóa mình, xoá những chức vụ, địa vị, những đặc quyền, hay đặc ân mình có.
Phục vụ không phải là chuyện nhục nhã, luồn cúi hay nhút nhát nhưng là vinh dự,
là một mối phúc. Chúa Giêsu nói: “Tôi tớ
không lớn hơn chủ nhà, kẻ được sai đi không lớn hơn người sai đi” (Ga
13,16). Có nghĩa rằng Chúa Giêsu là người sai tôi đi, mà người sai tôi đi đã
cúi mình xuống phục vụ thì tôi không thể làm khác được.
Ở đời này, ai ai
cũng có cao vọng làm lớn, muốn có uy quyền, có tiền… điều đó không sai trái,
nhưng chúng ta có được những thứ đó không phải bằng những hành vi giang hồ mà
bằng nỗ lực chân chính của mình. Và khi ta có chúng, chúng ta sử dụng chúng
đúng với mục tiêu xứng hợp với nhân phẩm của mình, đúng với luật tự nhiên và
luật Chúa. Đừng vì chúng mà tranh cãi nhau, xâu xé nhau, đối xử với nhau một
cách bất công và tàn nhẫn. Chúa Giêsu không hủy bỏ cao vọng của con người nhưng
khẳng định rằng cao vọng không phải là thống trị, đàn áp người khác nhưng là hạ
mình phục vụ Chúa và tha nhân. Cho nên, Thánh Giacôbê dạy: “Đức khôn ngoan
Chúa ban làm cho con người trở nên trước là thanh khiết, sau là hiếu hoà, khoan
dung, mềm dẻo, đầy từ bi và sinh nhiều hoa thơm trái tốt, không thiên vị, cũng
chẳng giả hình” (Gc 3,16-17).
Để kết thúc bài
chia sẻ, tôi xin mời cộng đoàn cùng nhau hát bài hát “Kinh hoà bình” như một
lời cầu nguyện của chúng ta để xin Chúa cho chúng ta sống Lời Chúa hôm nay
trong cuộc sống này: Lạy Chúa từ nhân....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét