XIN NHỚ ĐẾN TÔI
Lời Chúa: 2Mc 12,43-45; Kh 21,1-5a.6b-7; Ga 11,17-27
Có một cô y tá kể câu
chuyện có thật rằng khi tôi còn làm y tá
của một bệnh viện. Tối hôm đó, bệnh viện của tôi nhận một nhóm nạn nhân của một
tai nạn xe hơi thảm khốc. Trên xe là bốn em học sinh. Người lái xe 18 tuổi, say
rượu và chạy xe quá tốc độ, lạc tay lái tông vào một chiếc xe tải đang đậu bên
lề đường. Người lái và em ngồi cạnh tuy bị thương nặng nhưng không nguy hiểm
tính mạng. Riêng hai em ngồi sau là một em trai bị đầu dập khuôn mặt biến dạng
và chết ngay sau khi xe chở đến bệnh viện. Em gái hôn mê bất tỉnh phải mổ gấp,
không biết có cứu được hay không? Lúc đó tôi đang làm tại khu cấp cứu hồi sức,
thình lình tôi bị kêu vào phòng và giao nhiệm vụ đưa xác em trai đã chết vào
nhà xác vì em này chết không có giấy tờ tuỳ thân hơn nữa mặt mũi biến dạng, không
biết tuổi tên là gì? Khi nghe tin vậy, tôi lắp bắp vâng lệnh và tun sợ vì đây
là lần đâu tiên xuống nhà xác. Đêm ấy, những y tá cùng trực với tôi ai cũng bận
rộn với bệnh nhân của mình nên chỉ có một mình tôi đưa người chết xuống nhà
xác. Tại nhà xác, bỗng nhiên tôi thấy hơi nhức đầu nên cúi gục vào lòng bàn tay
một chút cho đỡ mỏi mắt. Khi tôi ngẩng đầu lên thì vụt một cái, thoáng có một
bóng người mặc áo trắng lướt thật nhanh qua mặt. Tôi đảo mắt nhìn quanh. Không
có ai cả! Tôi vẫn thường thấy lao đao như vậy lắm, có lẽ vì tôi bị chứng bịnh
thiếu máu kinh niên. Tôi dụi mắt nhìn kỹ lại một lần nữa, lần này thì thật sự
có một bóng áo trắng đang từ từ tiến lại gần tôi. Tôi mở mắt để nhìn cho rõ thì
thấy có một cậu thanh niên rất trẻ, gương mặt xanh xao mệt mỏi đang đi lại phía
tôi. Cậu đi nhẹ nhàng như lướt trên không vậy, xuất hiện trước mặt tôi mà không
gây nên một tiếng động. Cậu nhìn tôi, đôi mắt nâu hiền và ngây thơ đến nao lòng
. Cậu lại gần và nói: “Chị ơi, em làm rớt
cái ví trong xe. Trong đó có một món đồ rất quan trọng. Chị kiếm dùm em nghe chị.
Nhớ nghe chị”. Không đợi tôi trả lời, cậu quay lưng đi thật nhanh và khuất
bóng. Tự nhiên tôi cảm thấy lạnh buốt, cái lạnh từ trong xương lạnh ra. Tôi
rùng mình, tôi cố gắng đi về phòng trực và uống hai viên cảm sốt. Một lúc sau,
tôi thấy từ từ dễ chịu, và lại nghĩ đến cậu bé hồi nãy. Cậu ta là ai, làm sao
biết cậu ở đâu, đi kiếm cái xe gì, và cái ví gì nữa chứ? Tôi đi ra khỏi phòng
trực với hy vọng gặp lại cậu bé, nhưng hỏi thăm những nhân viên quanh đó xem có
ai gặp một cậu bé không, ai cũng lắc đầu không biết. Tôi đến phòng ba mẹ bé gái
bị thương nặng để hỏi thăm, họ ngồi bên giường trong khi em vẫn đang nằm thiêm
thiếp. Ông bà yên lặng chắp tay cầu nguyện. Tôi không biết làm gì hơn là ngồi
xuống bên cạnh và góp lời cầu nguyện trong lòng. Vừa lúc đó, một ông cảnh sát tới,
trên tay cầm một bọc giấy. Ông hỏi tôi, “người ta chỉ cho tôi là có một cô y tá
ở đây biết xác chết chàng trai này. Trước khi xe kéo xe đi, chúng tôi kiểm tra
trong xe và tìm thấy chiếc ví này rớt trong xe. Nó thuộc về người đã chết. Tôi
muốn giao lại kỷ vật này cho người chết”.
Cầm cái ví, nghe đến xe bị tai nạn rồi người tử nạn… tim tôi đập thình thịch và cổ họng
tự dưng tắc nghẽn. Chân tôi bắt đầu run lập cập và tay thì nổi da gà. Sao giống
y hệt những điều cậu bé kia vừa nói? Không lẽ mình vừa gặp ma sao? Tôi lắp bắp
hỏi ông cảnh sát, “Ông có thể cho tôi xem qua chiếc ví được không?” Ông đưa tôi
cái ví, tôi tần ngần mở chiếc ví ra. Thật vậy, trong ví ngoài một ít tiền nhỏ
chỉ có tấm bằng lái xe. Tôi tò mò nhìn vào tấm bằng lái và hoảng sợ làm rơi chiếc
ví xuống đất. Trên tấm bằng là hình của cậu bé vừa đến gặp tôi ít phút trước
đây. Với gương mặt gầy và cặp mắt nâu trong vắt thơ ngây như đang nhìn xoáy vào
tôi, như muốn nói một điều gì. Vậy ra cậu trong hình đây chính là người đã chết
đó sao? Tôi lượm chiếc ví lên, mở ra xem lại và lật tới lật lui. Quả thật
không có gì khác ngoài vài tờ giấy $10 và $5, cùng tấm bằng lái. Tai tôi văng vẳng
nghe tiếng của cậu bé, “chị nhớ giúp em nghe chị, nhớ nghe chị…” Tôi nhìn kỹ lại
tấm bằng lái lần nữa. Trên bằng lái có tên, tuổi và hình chụp của cậu bé. Còn nữa,
nằm ngay ngắn ở góc phải của tấm bằng là có dòng chữ “hiến tặng thân xác cho những
ai cần”.
Như vậy là, chính hồn ma của cậu đã run rủi cho sở cảnh sát tìm thấy chiếc
ví rơi trong gầm xe trước khi xe bị kéo đi; chính hôn ma của cậu đã tìm đến cô
ý tá, và đưa đẩy cho ông cảnh sát gặp cô ý để mọi người có thể biết được không
chỉ tên tuổi và ước nguyện của người chết để cho người sống nhớ đến họ luôn nhờ
cái tên tuổi được lưu danh hấu thế chứ không phải chết là hết, vô danh đâu.
Suốt tháng
11, Giáo hội mời gọi chúng ta nhớ tới những người đã qua đời. Họ có thể là ông
bà, cha mẹ, bà con thân thuộc của chúng ta. Họ có thể là bạn, là đồng nghiệp
hay những người ta chưa quên biết... Họ cũng có thể là những người đã gây nên
không biết bao nhiêu đau khổ cho chúng ta. Họ đã hối hận nhưng không còn cơ hội
sửa lỗi hay lập công. Họ đang trải qua thời gian thanh luyện để được xứng đáng
vào dự yến tiệc Con Thiên Chúa trên Thiên đàng. Giáo lý Hội Thánh dạy: "Tất
cả những người chết trong ân nghĩa Chúa, nhưng chưa được thanh luyện hoàn toàn,
mặc dù chắc chắn được cứu độ đời đời, còn phải chịu thanh luyện sau khi chết,
nhằm đạt được sự thánh thiện cần thiết để vào hưởng phước Thiên Ðàng. Hội Thánh
gọi việc thanh luyện cuối cùng của những người được chọn là luyện ngục" (số
1030-1031).
Vậy chúng ta có thể làm gì cứu
giúp các linh hồn? Lời Chúa trong sách Macabêô II dạy rằng việc nhìn nhận phần
thưởng dành cho những người an nghỉ cách đạo đức mang ý nghĩa lành thánh; do đó
ông Yuda ‘đã xin dâng lễ tế
cầu ơn xá tội cho những linh hồn người chết để họ được tha thứ tội lỗi”. Vâng, mỗi người chúng ta đều có những người rất thân yêu hay nhiều người đã
ly trần. Họ chỉ mong chờ chúng ta nhớ đến họ bằng việc thắp hương trước di ảnh
hay bài vị vì ông bà dạy “nhìn mặt mà bắt hình dong”, nhìn hình ảnh đề thấy con
người họ đang sống giữa chúng ta, đừng để hình bóng họ quên lãng trong dĩ vãng
hay cũng đừng để họ là những kẻ vô danh. Là người Công giáo, chúng ta càng phải
luôn cầu nguyện cho những người qua đời bằng một lời kinh, xin lễ cho họ vì
chưng, Thánh Gioan Kim Khẩu dạy: “Chúng ta hãy
giúp họ và hãy nhớ đến họ. Nếu các con của ông Gióp đã được thanh luyện nhờ việc
hiến lễ của cha (G 1,5), tại sao chúng ta còn nghi ngờ là những lễ tế của chúng
dâng lên Thiên Chúa, để cầu cho người quá cố, lại không đem đến cho họ một phần
an ủi nào? Đừng do dự giúp đỡ và cầu nguyện cho những người đã qua đời".
Thật ra, cầu nguyện, xin lễ thắp hương không phải để cầu
cho người “chết”. Nếu chết là hết đời, hết chuyện thì cầu nguyện làm gì và ích
lợi gì? Nhưng là cầu cho những người qua đời, tức là vượt qua cõi chết, đi vào
cõi sống muôn đời vì chưng họ là những người đã tin vào Chúa Giêsu đúng như Lời
Chúa nói trong Tin Mừng hôm nay: “Chính
Thầy là sự sống lại và là sự sống. Ai tin vào Thầy, thì dù đã chết, cũng sẽ được
sống. Ai sống và tin vào Thầy, sẽ không bao giờ phải chết”.
Ước gì qua
thánh lễ và Lời Chúa hôm nay, xin cho mỗi người chúng ta đừng bao giờ quên cầu
nguyện cho những người đã qua đời vì chưng người ta nói rằng “Không nhớ đến những
người đã qua đời là giết chết họ thêm một lần nữa”. Lạy Chúa, xin thứ
tha những lầm lỗi và thiếu sót của những người thân và tất cả mọi đã qua đời và
xin cho ánh sáng ngàn thu chiếu soi trên tất cả những ai đã được nghỉ yên trong
Chúa. Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét