CÓ CHÚA, CHÚNG TA KHÔNG BAO GIỜ MỒ CÔI
Lời Chúa: Cv. 8, 5-8. 14-17; 1Pr.
3, 15-18; Ga. 14, 15-21
Có một
người giáo dân nói với Tôi thế này: thưa cha, con đến một cha nọ để xin lễ cho
các linh hồn mồ côi? Cha ấy nói làm gì có linh hồn mồ côi mà xin. Con nghe thấy
mà ấm ức, con nghĩ các linh hồn mồ côi là các người tín hữu hay những người lương
chết mà không ai cầu nguyện hay xin lễ cho, thì họ là kẻ mồ côi chứ gì nữa? Tôi
bèn nói với chị ấy rằng chị ơi, ông cha đó nói đúng đó. Chị nói rằng các người
chết không ai cầu nguyện và xin lễ là mồ côi chứ gì! Suy nghĩ của chị và rất
nhiều người khác đồng ý quan niệm rằng người sống và người chết đều có cảnh mô
côi vì chị và rất nhiều chịu ảnh hưởng phong tục anh em lương dân rồi. Phong
tục đó như thế này: “Tín ngưỡng cổ truyền
tin rằng con người có hai phần: hồn và xác. Khi chết, hồn lìa khỏi xác, xác bị
phân hủy còn hồn sẽ tiếp tục tồn tại. Hồn có thể về trời, hoặc đầu thai kiếp
khác (làm người hoặc vật), hoặc bị đày xuống địa ngục tùy theo những điều lành
hay dữ mà người đó làm khi còn sống. Tuy nhiên, dân gian cũng tin rằng, nếu một
người bị chết oan hoặc do tác động của những nghiệp xấu, các cô hồn không được
hoặc chưa được cõi nào tiếp nhận, thì phải lang thang và chịu đói rét, hoặc
quấy rối người sống”. Vì tin như thế nên có việc cúng cô hồn, việc cúng này
muốn để "cứu giúp" những linh hồn khốn khổ. Nhưng đồng thời, cúng cô
hồn cũng có thể là một hình thức "hối lộ" để khỏi bị các oan hồn quấy
phá, hoặc để được họ "hỗ trợ" (trích
http://www.phongthuyvuong.com/phong-thuy-ung-dung/nghi-le/508-cung-co-hon.html).
Còn Công Giáo chúng
ta không có ai qua đời mà phải mồ côi, không ai cứu, cầu nguyện, dâng lễ cho
cả. Chúa cứu chứ sao không ai được! Vì chưng, Thứ nhất Lời Chúa trong Sách Ngôn
Sứ Isaia dạy rằng: “Rồi muôn dân sẽ được chiêm ngưỡng đức công
chính của ngươi, mọi đế vương sẽ được ngắm nhìn vinh quang ngươi tỏ rạng. Người
ta sẽ gọi ngươi bằng tên mới, chính là tên miệng ĐỨC CHÚA đặt cho” (Is
62,2). Thứ hai, Thiên Chúa xuống thế làm người, Chúa Giêsu Kitô đã nói: “Ý của Đấng đã sai tôi là tất cả những kẻ
Người đã ban cho tôi, tôi sẽ không để mất một ai, nhưng sẽ cho họ sống lại
trong ngày sau hết” (Ga 6,39). Và trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu phục
sinh đã khẳng định với chúng ta: “Thầy sẽ
xin Chúa Cha và Người sẽ ban cho anh em một Đấng Bảo Trợ khác đến ở với anh em
luôn mãi. Đó là Thần Khí sự thật, Đấng mà thế gian không thể đón nhận, vì thế
gian không thấy và cũng chẳng biết Người. Còn anh em biết Người, vì Người luôn
ở giữa anh em và ở trong anh em. Thầy sẽ không để anh em mồ côi. Chẳng bao lâu
nữa, thế gian sẽ không còn thấy Thầy. Phần anh em, anh em sẽ được thấy Thầy, vì
Thầy sống và anh em cũng sẽ được sống” (Ga 14,16-19). “Và đây, Thầy ở cùng anh
em mọi ngày cho đến tận thế” (Mt 28,10). Như vậy, Thiên Chúa thương và cứu
hết mọi người, không trừ một ai bất kể lương giáo; Ngài cũng không để ai phải
lang thang côi cút hay cô độc một mình cả.
Còn đối với Hội Thánh,
Hội Thánh chúng ta không lúc nào cũng cầu nguyện cho mọi người còn sống hay đã
qua đời. Cụ thể, từng giây, từng phút và từng giờ, Thánh Lễ luôn được cử hành Thánh
lễ 24/24 khắp nơi trên trái đất này. Trong Thánh Lễ, chúng ta luôn cầu nguyện
rằng: “Xin Chúa cũng nhớ đến anh chị em
chúng con đang an nghỉ trong niềm hy vọng sống lại, và mọi người, đặc biệt các bậc tổ tiên, ông bà, cha
mẹ và thân bằng quyến thuộc chúng con đã ly trần trong tình thương của Chúa.
Xin cho hết thảy được vào hưởng ánh sáng tôn nhan Chúa”. “Chúng con nài xin Chúa thương xót tất cả
chúng con, cho chúng con được đồng hưởng sự sống đời đời, cùng với Ðức Trinh Nữ
Maria, Mẹ Thiên Chúa, các Thánh Tông Ðồ, và toàn thể các Thánh đã sống đẹp lòng
Chúa qua mọi thời đại, và cùng với các Ngài, chúng con được ca ngợi và tôn vinh
Chúa, nhờ Ðức Giê-su Ki-tô, Con Chúa” (Kinh Tạ Ơn II). Rồi lúc nào người
giáo dân đọc kinh nguyện riêng mà lại không đọc cầu này để kết thúc giờ kinh
của mình: “Chúng con cậy vì danh Chúa
nhân từ, cho Các Đẳng Linh Hồn được lên chốn nghỉ ngơi. Hằng xem thấy mặt Đức
Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen”. “Các đẳng linh hồn” đây chính là
những người thân thuộc và toàn thể mọi người trên trần thế này đã qua đời. Và rồi,
trong lời nguyện của Giờ Kinh Chiều mỗi ngày của giờ Kinh Phụng Vụ, các bậc tu
trì hay giáo dân luôn cầu cho mọi người qua đời.
Qua giòng thời gian,
chúng ta thấy Thiên Chúa luôn ở với con người chúng ta, Ngài không bỏ loài
người dù loài người có bỏ Ngài. Cụ thể, thời Cựu ước, với ông Giôsuê, Ngài
phán: “Đừng sợ, vì Thiên Chúa ở cùng ngươi”. Với Maisen, Ngài nói: “Ta luôn ở
với ngươi”. Vào thời Tân ước, với Mẹ Maria, thiên thần loan báo: “Thiên Chúa ở
cùng bà, bà có phúc lạ hơn mọi phụ nữ và Giêsu con lòng Bà gồm phúc lạ”. Và
ngày hôm nay, với các môn đệ, Ngài đã hứa: Thầy sẽ không bỏ các con mồ côi. Và
đây, Thầy sẽ ở cùng các con mọi ngày cho đến tận thế.
Còn chúng ta thì sao?
Có lẽ nhiều lần trong cuộc sống, chúng ta đã không tin Thiên Chúa thực sự hiện
diện bên chúng ta và trong chúng ta. Cũng như hai môn đệ trên đường đi Emmaus,
Chúa ở bên cạnh chúng ta, nhưng chúng ta lại chẳng nhận ra Ngài. Nhất là trong
những giây phút buồn sầu và thất vọng, thử thách hay đau khổ, chúng ta cảm thấy
Thiên Chúa dường như vắng bóng và chẳng đoái hoài đến những lời chúng ta kêu
xin. Nhưng thật ra, lúc nào Chúa cũng ở gần chúng ta hơn bao giờ hết và nói
rằng: “Thầy đây đừng sợ, hãy can đảm lên, ơn Thầy luôn đủ cho con”. Sở dĩ chúng
ta không nhận ra Chúa là vì chúng ta đã không nhớ đến Ngài. Ngài đứng đó, giơ
bàn tay nâng đỡ, mà chúng ta lại cho rằng không có Ngài và rồi chẳng chạy đến
xin Ngài phù trợ qua việc tham dự hay cử hành các Bí Tích đem lại bình an và
sức sống của Chúa.
Chúng ta hãy sự kiện các
tông đồ đánh cá ở biển hồ Tibêria, suốt đêm vất vả mà chẳng bắt được một con cá
nào, nhưng vâng lời Chúa, các ông đã thả lưới và lập tức các ông có được một mẻ
cá ngoài sự mong muốn của mình. Khi gặp phải sóng gió, nhưng với uy quyền của
Chúa, thì lập tức sóng liền yên và biển liền lặng. Giữa tiệc cưới tại Cana, mọi
người đang lúng túng vì thiếu rượu, Chúa Giêsu đã làm phép lại cho nước lã biến
thành rượu ngon. Giữa hoang địa cằn cỗi, Ngài đã làm phép lạ cho bánh hóa
nhiều, để nuôi sống đám đông dân chúng đang đói mệt. Bà góa thành Naim, cũng
như hai chị em Martha và Maria, đang than khóc tuyệt vọng vì người thân yêu của
mình không còn nữa, nhưng Chúa đã làm phép lạ cho người đã chết được sống lại,
hầu xoa dịu nỗi đớn đau tang tóc.
Chúng ta hôm nay là
những người đã bước theo Chúa trên đường đời có những chông gai, những khúc
quanh, những mất mát người thân yêu của chúng ta, chúng ta nên nhớ rằng điều đó
không quan trọng cho bằng việc ý thức Chúa luôn ở bên cạnh chúng ta và tất cả
mọi người, sống chết đều có nhau. Và một khi đã có Chúa ở với chúng ta, đi với
chúng ta, chắc chắn chúng ta sẽ không bao giờ cô đơn hay mồ côi và có Chúa cùng
đi, chúng ta sẽ tìm ra được sức mạnh và nguồn bình an trong cuộc sống đời này
và đời sau. Ước gì qua Lời Chúa hôm nay, xin cho mỗi người chúng ta xác tín
rằng có Chúa là có tất cả vì vậy chúng ta hãy siêng năng đến với Chúa qua việc
đọc kinh sáng tối hay tham dự cử hành các Bí tích để được Chúa ở cùng vì có Chúa
chúng ta sẽ không bao giờ mồ môi. Allêluia.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét