Hoan hô- Đả đảo
Lời Chúa: Is 50,4-7; Pl 2,6-11;
Mt 26,14–27,66
Hôm nay toàn thể Giáo
Hội tưởng niệm Chúa Kitô vào thành Giêrusalem để hoàn tất mầu nhiệm Vượt Qua
của Ngài bằng Chúa nhật Lễ Lá. Vì thế ngày lễ hôm nay gồm có hai phần: phần đầu
kính nhớ việc Chúa vào thành thánh bằng cuộc rước kiệu lá, phần hai là thánh lễ
tưởng niệm cuộc thương khó của Chúa. Cho nên, trong ngày Lễ Lá chúng ta thấy cảm
giác vui buồn lẫn lộn: một khởi khởi đầu vui nhưng lại có một kết cục buồn.
Khởi đầu Chúa Giêsu long trọng vào thành Giêsusalem. Kết cục, Chúa Giêsu chịu
kết án, chịu khổ hình và chết trên thập giá. Con đường vào thành của Người là
con đường vinh quang vương giả. Còn con đường lên Núi Sọ lại là con đường của Đấng
chịu nạn chịu chết như một kẻ có tội.
Ngày Chúa nhật trước khi đi chịu nạn chịu chết,
Chúa Giêsu lên thành Giêrusalem lần cuối cùng. Dân chúng lũ lượt kéo nhau lên
thành thánh Giêrusalem, trên đường vào thành thánh, họ trải áo choàng trên
đường và chặt những nhánh lá cây rải trên đường để Chúa đi qua, tay cầm cành
lá, miệng reo hò tung hô Chúa, họ dành cho Chúa một nghi lễ đón rước như cho
một vị vua của họ. Họ vừa đi vừa tung hô: “Hoan hô con vua Đavit”, “Vạn tuế
Đấng nhân danh Thiên Chúa mà đến”. Người người nồng nhiệt hò la, Chúa Giêsu im
lặng chấp nhận để họ đón rước và tung hô như thế cốt để người ta hiểu rằng Ngài
là một vị vua vinh quang nhưng khiêm hạ, Ngài không phải là vị vua như dân Do
Thái mong đợi, nghĩa là vua phần xác, đến để giải phóng dân tộc họ khỏi ách đô
hộ của đế quốc Rôma, nhưng Ngài là vua trong lòng của
họ, đem đến tình thương và bình an trong cuộc sống này đồng thời đem lại sự
sống đời đời cho con người.
Đàng khác, cũng trong
ngày lễ hôm nay, chúng ta nghe đọc bài tường thuật về cuộc thương khó của Chúa
Giêsu. Cuộc khổ nạn diễn ra vào ngày thứ sáu sau Chúa nhật lễ lá, nghĩa là chỉ
sau ít ngày nhiệt liệt tung hô Chúa Giêsu, dân Do Thái lại biểu tình đả đảo,
chống đối, hò la đòi giết Chúa, “đóng
đinh nó vào thập giá, đóng đinh nó vào thập giá”. Và Chúa Giêsu đã bị bắt,
bị trói và bị dẫn đến trước mặt thượng tế Caipha, rồi đến trước tổng trấn
Philatô, bị xét hỏi, bị đánh đập, bị kết án và cuối cùng bị đóng đinh vào thập
giá trên núi Sọ như một tên tội phạm của xã hội.
Rõ ràng, trong một
ngày hai phần Lời Chúa đã cho chúng ta thấy hai thái độ trái ngược nhau của dân
Do Thái: hoan hô Chúa và đả đảo Chúa, đưa Chúa lên ngai vua và hạ bệ Chúa trên
thập giá. Chắc chúng ta khó chịu, bực tức và lên án thái độ đổi thay, lòng dạ
tráo trở của những người đó phải không? Nhưng suy đi nghĩ lại thì chúng ta đôi
lúc chúng ta cũng như người dân Do Thái xưa: hôm nay chúng ta hoan hô, chúc
tụng Chúa: vạn tuế, vạn tuế, ngày mai chúng ta có thể sẽ gào thét: đả đảo, đóng
đinh Chúa qua việc hôm nay chúng ta đạo đức thờ Chúa, yêu Chúa, giữ các điều
răn của Chúa và Hội Thánh hết sức chân tình, nhưng ngày mai bỏ Chúa, không giữ
các giới răn của Người vì tính kiêu ngạo của chúng ta, vì sự thất vọng của
chúng ta khi xin Chúa cái này cái kia Chúa không cho. Rồi hôm nay chúng ta yêu
thương mọi người lắm, nhưng ngày mai chúng ta oán ghét, hận thù. Hôm nay chúng
ta hiền hòa, ngày mai chúng ta hung dữ. Hôm nay chúng ta tin tưởng, phó thác
cho Chúa tất cả ngày mai chúng ta hoài nghi, ngờ vực và sa ngã bỏ Chúa. Và hôm
nay chúng ta làm điều thiện ngày mai chúng ta làm điều ác.
Mỗi người giờ nay
trên tay ai cũng đang cầm một cành cá phải không? Đã là cành lá thì có cành và
có cá. Khi cành cá còn nguyên vẹn thì chúng ta dùng nó vẩy tung hoan hô, chúc
tụng, yêu thương, hân hoan, hiền hòa, tin tưởng trong nhà thờ. Ra khỏi nhà thờ
hay giờ này chính ngay trong nhà thờ này có nhiều người tuốt trụi lá còn chỉ
cành không, hay cộng dừa không, chính những lúc như vậy được ví như chúng ta khước
từ Chúa, không tin Chúa hiện hữu, oán ghét anh em, buồn phiền chính mình, hung
dữ và hoài nghi. Chính lúc này cành lá xanh tươi đã biến thành một chiếc đinh
có thể dùng để đóng đính Chúa và hành hạ nhau trong gia đình và cuộc sống, biến
thiên đàng trần gian đầy yêu thương thành địa ngục tội ác mà chúng ta xảy ra đầy dẫy trong gia đình hôm
nay: bạo lực gia đình, cha mẹ hành hạ con cái, con cái chém giết cha mẹ, rồi
trong xã hội nào là bạo lực học đường, tệ nạn xã hội lan tràn… dẫn đến một xã
hội bất an nhiều hơn bình an.
Cuộc sống của chúng
ta có nhiều tiêu cực hơn tích cực, chúng ta làm khổ nhau nhiều hơn làm đẹp lòng
nhau, chúng ta xích mích, gây chia rẽ bất hòa nhiều hơn là xây dựng, yêu thương,
đoàn kết là vì sao? Bời vì, chúng ta tôn vinh Chúa ở trong nhà thờ nhưng trong
cuộc sống chúng ta ít tôn vinh Ngài bằng cách chưa giữ Lời Ngài một cách triệt
để. Vì vậy, mỗi khi chúng ta không tôn trọng bất cứ người anh em nào là chúng
ta không tôn vinh Chúa. Vì thế, chúng ta hãy xin Chúa cho chúng ta luôn trung
thành với lời chúng ta hoan hô “vạn tuế Con Vua Đavít, Chúc Tụng Đức Chúa” trong
cuộc đời người Kitô hữu bằng cách chúng ta quyết đem ra thực hành Lời Chúa
trong cuộc sống để xây dựng bình an và tình thương của Chúa trong gia đình,
giáo xứ và xã hội chúng ta đang sống. Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét