DẤU ẤN CỦA LÒNG CHÚA THƯƠNG XÓT
Lời Chúa: Cv 2,42-47; 1Pr 1,3-9; Ga
20,19-31
Ngày
8-5 vừa qua là ngày của mẹ, tôi đọc trên mạng câu chuyện của một chàng thanh
niên viết về mẹ của mình thật cảm động như sau: Từ bé mồ côi cha. Lớn
lên và trưởng thành trong sự bao bọc và tình yêu thương của mẹ. Suốt mấy chục
năm trời, bà cực nhọc, ròng rã nuôi tôi. Nhưng suốt thời thơ ấu
cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng không thích mẹ, không bao giờ giới thiệu cho
ai gặp mẹ mình cả, không cho mẹ đến trường vì sợ bạn bè trêu chọc, chế giễu
mình. Và lí do chỉ đơn giản là… bà mẹ bị chột một mắt.
Ngày nọ, mẹ tôi ghé qua trường
thăm tôi. Tôi thấy mẹ đến liền ra nói: “Tại sao bà lại đến đây? Bà đến đây làm
gcì? Bà làm tôi xấu hổ và ngượng ngùng với tất cả mọi người… tôi thực sự chẳng
thích bà”. Người mẹ chột mắt buồn bã đau đớn, nước mắt bà chảy dài nơi con mắt
còn lại. Lặng lẽ nhìn đứa con trai rồi ra về. Sau tan học, tôi về nhà và la
quát mẹ mình: “Tôi muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Tôi muốn bà không ở ngôi
nhà này nữa. Bà làm tôi xấu hổ ghê gớm đấy. Bà hiểu không?”. Bà mẹ âm thầm
không nói một câu dù biết người con bội bạc, vô lễ, bất hiếu và mất dạy.
Thế là tôi bỏ nhà đi. Thời gian
trôi qua, tôi trưởng thành. Và rồi sau những tháng ngày miệt mài Tôi đã dành được
1 suất học bổng du học bên Singapore. Tôi hạnh phúc và yên vui sống ở đấy và
không bao giờ nghĩ tới bà mẹ hiền ở quê nắng mưa thế nào! Sau 5 năm tôi có vợ
và có 2 con, một gia đình giàu có và hạnh phúc. Tôi cũng gửi tiền về xây cho mẹ
một ngôi nhà nhỏ và hàng tháng gửi chút tiền về cho mẹ. Tôi tự nhủ thế là mình
đã làm tròn bổn phận của người làm con, cho nên không cần cho mẹ biết tôi ở đâu
vì biết sợ mẹ đến làm xấu hổ vợ con. Và rồi một ngày. Bà quyết định sang bằng được
để được nhìn thấy đứa con và cháu nội lớn lên như thế nào. Vừa bước vào nhà, đứa
cháu nội chạy ra, bà chưa kịp ôm cháu mừng rỡ, thì đứa cháu khóc thét lên vì sợ
hãi với hình dạng của bà nội. Tôi vừa ngạc nhiên và bực tức, quát mắng: “Bà còn
sang đây làm quái gì nữa? Bà đã làm tôi xấu hổ và tủi nhục đến thế nào rồi. Giờ
bà không buông tha cho tôi? Không để tôi có một cuộc sống bình yên nữa sao?”. Bà
lặn lẻ ra đi trong những nỗi đau xót.
Vài
tháng sau, tôi hay tin mẹ tôi qua đời. Tôi quyết không về nhưng vợ tôi nói: “Anh
ơi nghĩa tử là nghĩa tận, dù sao bà cũng là mẹ anh sinh nặng đẻ đau, cho anh bú
bớm thành người hôm nay”. Nghe vợ nói mà lòng xót xa, nên mua vé máy bay bay về
Việt nam. Về đến nhà thì mẹ tôi được những người hàng xóm chôn 3 ngày rồi. Tôi
lần vào buồng nhìn trên gường thấy chiếc gối mẹ tôi nằm ru tôi ngủ khi xưa. Cầm
chiếc gối lên, tôi thấy một lá thư chính mẹ viết: “Con trai yêu! Mẹ xin lỗi vì
đã không đem đến cho con những tháng ngày bình yên thuở bé…. Mẹ xin lỗi vì đã
làm trò cười cho thiên hạ. Khiến con lún sâu vào vòng quay của sự tủi nhục và
đau đớn. Mẹ muốn ra đi. Muốn sống ở thế giới khác để cho con khỏi lo phiền, khỏi
bực tức nữa. Nhưng, con biết không? Mẹ yêu con! Mẹ có thể đánh đổi tất cả: Có
thể hy sinh con mắt của mình dành cho con. Hy sinh cuộc sống của mẹ để cho con
được thấy ánh sáng mặt trời. Con biết không khi con còn nhỏ vì con ham chơi con
bị tai nạn và bị hỏng một con mắt. Nhà mình nghèo lắm. Mẹ không thể có đủ tiền
chữa trị cho con. Mẹ bán hết tất cả những đồ đạc trong nhà, và Mẹ đã để bác sĩ
thay mắt mẹ cho mắt hư của con. Cho nên, hôm nay mới còn lại vết sẹo trên mắt
và mắt chột xấu xí này. Dù sao mẹ vẫn thương con vô ngần con trai yêu quý của mẹ.
Phúc
âm hôm nay kể: “Vào chiều ngày ấy, ngày thứ nhất trong tuần, nơi các môn đệ ở, các cửa đều
đóng kín, vì các ông sợ người Do-thái. Đức Giê-su đến, đứng giữa các ông và
nói: "Bình an cho anh em! " Nói xong, Người cho các ông xem tay và cạnh
sườn. Các ông vui mừng vì được thấy
Chúa”. Tại sao khi “xem tay và cạnh
sườn” Tay và cạnh sườn Chúa có gì để xem? Thưa đó là các vết sẹo, những dấu ấn
tình yêu thương xót của Chúa dành cho chúng ta. Chúa Kitô phục sinh đã tiến vào
vinh quang của Thiên Chúa, thân xác phục sinh Ngài cũng được biến đổi vinh
quang. Ngài không còn phụ thuộc những hạn chế theo bản tính tự nhiên nhân loại
nữa. Thế mà Ngài vẫn còn lưu giữ những vết sẹo của tình thương đó trên thân thể
phục sinh của Ngài. Và Ngài đã cho các môn đệ xem những vết thương đó như bằng
chứng xác thực rằng Ngài đã chịu chết và nay đã phục sinh chỉ vì yêu chúng ta
dù chúng ta có tội lỗi, có bất hiếu và phản bội Chúa.
Khi
các môn đệ nhìn thấy các vết thương tình của Chúa Giêsu, thì vui mừng. Tại sao
vui mừng? Vì Chúa Giêsu là Thầy là Chúa phục sinh đang hiện diện trước mặt các
ông, và những vết thương rành rành của Chúa đây nen không thể lầm lẫn Chúa mình với bất cứ
ai khác. Thầy Giêsu không phải Thầy với một cái xác chết bất động, thối rữa,
nhưng là Thầy đang sống và sống trong vinh quang, sống không bao giờ chết nữa. Cũng
giống như vếc sẹo và đôi mắt chọt của người mẹ kia là chứng tích của lòng
thương xót của người mẹ dành cho con, cũng thế, những vết thương trên thân mình
Chúa Kitô phục sinh không còn là dấu hiệu của ô nhục thất bại đau thương nữa,
mà là dấu ấn lòng thương xót của Chúa dành cho chúng ta từ nay cho đến ngàn thu và cũng là hiệu vinh quang sau khi đã
chiến thắng sự chết, mở đường cho chúng ta tiến vào sự sống vĩnh cửu.
Cho
nên, những vết thương của Chúa Kitô phục sinh là những vết thương của lòng
thương xót, bởi vì Ngài đã mang lấy thương tích đó vì tội lỗi chúng ta, để đền
tội thay cho chúng ta. Cho nên, Thánh Phêrô ca ngợi những vết thương của Đức
Kitô: “Đức Kitô đã chịu đau khổ vì anh em, để lại một gương mẫu cho anh em
dõi bước theo Ngài… Tội lỗi của chúng ta, chính Người mang vào thân thể mà đưa
lên cây thập giá, để một khi đã chết đối với tội lỗi, chúng ta sống cuộc đời
công chính. Vì Người phải mang những vết thương mà anh em được chữa lành”
(1Pr 2,21-24).
Chúa
Giêsu đã dùng những thương tích của Ngài để chữa lành chúng ta. Vâng, nhờ cuộc
phục sinh của Ngài mà Ngài chữa lành tật bệnh con người, nhất là chữa lành tật
bệnh cơ bản nhất đó là tội lỗi. Chính vì vậy mà khi được xem tay và cạnh sườn
của Chúa, các môn đệ đã vui mừng; và Tôma đã tin và tuyên xưng cách mạnh mẽ: “Lạy Chúa của con, lạy Thiên Chúa của con”.
Vậy,
ước gì Lời Chúa hôm nay, xin cho mỗi người chúng ta cũng nhờ những vết thương
của Chúa Kitô mà được chữa lành phần hồn phần xác. Cũng như đối với các môn đệ,
chúng ta hãy siêng năng chạy đến với lòng thương xót Chúa để được gặp gỡ Chúa,
tin tưởng vào Chúa và tín thác vào lòng thương xót của Chúa Kitô phục sinh,
chúng ta sẽ được tràn đầy niềm vui, bình an, hạnh phúc và hy vọng dù cuộc đời
chúng ta có ba chìm bảy nổi chín lênh
đênh. Vì chưng, Lời Chúa trong bài đọc hai quả quyết rằng: “anh chị em sẽ được
hân hoan vui mừng, mặc dầu còn phải ưu phiền ít lâu giữa trăm chiều thử thách.
Những thử thách đó nhằm tinh luyện đức tin của anh em là thứ quý hơn vàng gấp bội,
- vàng là của phù vân, mà còn phải chịu thử lửa. Nhờ thế, khi Đức Giê-su Ki-tô
tỏ hiện, đức tin đã được tinh luyện đó sẽ trở thành lời khen ngợi, và đem lại
vinh quang, danh dự” (1Pr 1,6-8).
Lạy Thiên Chúa hằng hữu, xin thương
xót chúng con. Vì cuộc khổ nạn đau thương của Đức Giêsu Kitô, xin thương xót
chúng con và toàn thế giới.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét