Trang

Thứ Sáu, 15 tháng 7, 2016

CHÚA NHẬT XVI THƯỜNG NIÊN

THI HÀNH LÒNG THƯƠNG XÓT

ĐỂ NGÀY CHÚA NHẬT HÓA THÁNH

Điều răn thứ ba của Mười Điều Răn nhấn mạnh việc giữ ngày Chúa nhật, tức là thánh hóa ngày Chúa nhật. Vì sao phải thánh hóa ngày này? Vì chưng, Theo Thánh Kinh Cựu Ước dạy “Vì trong sáu ngày, Đức Chúa đã dựng nên trời đất, biển khơi và muôn loài trong đó, nhưng Người đã nghỉ ngày thứ  bảy. Bởi vậy Đức Chúa đã chúc phúc cho ngày sa-bát và coi đó là ngày thánh” (Xh 20,11). Thánh Kinh còn dạy trong ngày này, Dân Chúa tưởng nhớ biến cố giải phóng Ít-ra-en khỏi ách nô lệ Ai Cập. Cho nên, Thiên Chúa ban cho Ít-ra-en ngày sa-bát, để họ tuân giữ như một dấu chỉ giao ước vững bền (x. Xh 31,16 ). Ngày sa-bát được hiến dâng cho Thiên  Chúa, là ngày thánh dành để chúc tụng Thiên Chúa, ca ngợi công trình sáng tạo và những kỳ công Người  đã thực hiện để cứu Ít-ra-en. Mặt khác, “Ngày thứ bảy, Thiên Chúa đã  ngưng các việc và nghỉ ngơi” (Xh 31,17), thì con người cũng phải “ngưng làm  việc” để những người khác, nhất là kẻ nghèo “lấy lại sức” (Xh 23,12). 

Sang Tân Ước, Chúa Giê-su đã sống lại từ trong kẻ chết vào “ngày thứ nhất  trong tuần” (Lc 24,1), ngày phục sinh của Đức Ki-tô. Vì là “ngày thứ nhất” nên nhắc đến cuộc sáng tạo đầu tiên; vì là  “ngày thứ tám” liền sau ngày Sa-bát (Mc 16,1), nên mang ý nghĩa một công trình sáng tạo mới đã được khai mở với biến cố Đức Ki-tô phục sinh. Đối với các Ki-tô hữu, đây là ngày thứ nhất của mọi ngày, ngày lễ quan trọng nhất trong các lễ, ngày của Chúa, ngày Chúa nhật.
Vì vậy, để ngày Chúa nhật là ngày thánh, ngày nghỉ ngơi, ngày của Chúa, Hội Thánh dạy thứ nhất phải cử hành bí tích Thánh thể của Chúa, là trung tâm đời  sống của Hội Thánh (GLHTCG, số 21770) và chóp đỉnh, nguồn mạch của đời sống Kitô hữu (LG 11). Thứ hai, ngày Chúa nhật hóa thánh là biết nghỉ ngơi. Giáo lý Hội Thánh dạy: “Khi hưởng những giờ nghỉ ngơi, các Kitô hữu nên nhớ đến những anh chị em của mình, những người cùng có một nhu cầu và quyền lợi như mình nhưng họ không thể nghỉ ngơi vì nghèo khổ và túng cực. Theo truyền thống đạo đức Kitô giáo, ngày Chúa Nhật được dành riêng để làm việc lành và khiêm tốn phục vụ cho các bệnh nhân, các người khuyết tật và các người già yếu. Các Kitô hữu cũng phải thánh hóa ngày Chúa nhật bằng cách dành thời giờ và sự chăm sóc cho gia đình gia đình và cho các người lân cận” (số 2186).
Người Việt Nam thường có câu: “Lời chào cao hơn mân cỗ”. Vì cái tình quý hơn là cái ăn cái mặc. Người ta bị bỏ đói một bữa chẳng sao nhưng sẽ cay đắng cả đời khi bị người đời bỏ rơi, hay bị đối xử ngược đãi và xem thường. Thực vậy, cái qúy giá ở đời là được anh chị em yêu thương, tôn trọng và nhất là luôn được anh chị em chia sẻ, cảm thông, an ủi và giúp đỡ. Cho nên dù cuộc đời có đau khổ, bệnh hoạn hay khuyết tật nhưng được anh chị em đùm bọc, cảm thông, an ủi thì vẫn cảm thấy cuộc đời vẫn đẹp sao, tình yêu vẫn đẹp sao, làm cho đời người thêm lạc quan, bình an và hạnh phúc.
Lời Chúa hôm nay mô tả hai cuộc viếng thăm mang niềm hạnh phúc và bình an đó. Bài đọc 1 Sách Sáng Thế kể một người Khách đến thăm nhà ông bà Ápraham và Sara. Họ đến để chia sẻ với nhau những đau khổ, nhất là bà Sara đau khổ vì không có con. Cuối cùng người khách đó đã chúc cho bà có con nhờ ơn Chúa. Ông bà vui mừng hạnh phúc. Rồi, Bài Tin Mừng cũng gợi lại một cuộc viếng thăm đầy tình người mà Chúa Giêsu đã dành cho một gia đình ở Betania. Ngài đã đến với gia đình Matta và Maria. Cả hai cô đều vui mừng vì có Chúa viếng thăm. Kẻ thì bận rộn rót nước, nấu ăn. Người thì ríu rít chuyện trò bên Chúa. Thật là hạnh phúc cho gia đình côi cút nay lại được ấm áp vui tươi vì có Chúa hiện diện. Thế nhưng, Matta lại quá chú trọng đến việc thiết đãi tiệc tùng. Cô muốn làm một bữa ăn thật thịnh soạn cho Chúa. Cô còn muốn cả em cô hãy ngưng tâm sự với Chúa để cùng giúp cô chuẩn bị bữa ăn. Cô đã mạnh dạn đề nghị với Chúa: xin Thầy hãy nói với Maria giúp con một tay. Lời đề nghị xem ra không được chấp nhận. Vì Chúa đến đây không vì miếng ăn. Vì Chúa không đến để được phục vụ. Con đường Chúa đến với tha nhân là để yêu thương và phục vụ. Chúa không muốn trở thành gánh nặng cho tha nhân. Sự hiện diện của Chúa nơi ngôi nhà này là để nói lên sự quan tâm, tình liên đới, cảm thông và sẻ chia.
Cuộc sống hôm nay của chúng ta cũng thật tất bật. Người ta ít có thời giờ để tâm sự, sẻ chia niềm vui, nỗi buồn với nhau và càng ít có thời giờ để viếng thăm nhau. Không có tâm sự sẽ không có sự hiểu biết, cảm thông lẫn nhau. Không có những cuộc viếng thăm, an ủi và giúp đỡ, tình người sẽ phôi phai theo thời gian. Thiếu sự viếng thăm tình người như xa dần. Thiếu sự đối thoại sẽ đánh mất sự cảm thông. Vì tình yêu đích thực không dừng lại ở đầu môi chóp lưỡi hay ở việc chạnh lòng thương xót mà phải dấn thân để xoa dịu những nỗi đau của đồng loại, để băng bó những thương tích của chị anh em xung quanh ta. Tình yêu đích thực luôn đòi hỏi sự gần gũi, sự cảm thông và nâng đỡ. Chính nhờ sự gần gũi người ta mới hiểu nhau, thông cảm với nhau và nâng đỡ cho nhau. Vì vậy, trong buổi tiếp kiến chung ngày 30-6 vừa qua, Đức thánh Cha Phanxicô: “Lòng thương xót không nói suông nhưng là sống. Lòng thương xót không phải là một khái niệm trừu tượng, và theo những lời của Thánh Giacôbê Tông Đồ có thể nói rằng lòng thương xót mà không có việc làm là lòng thương xót chết”. Đây chính là điều Chúa ngày của Chúa hóa thánh nơi mỗi người chúng ta hôm nay một ngày Chúa nhật đầy vừa thánh thiện đối với Chúa vừa có tình có nghĩa với tha nhân.
Ước gì, qua Lời Chúa hôm nay, xin Chúa cho mỗi người chúng ta hãy biết dành thời giờ cho Chúa qua việc sốt sắng tham dự thánh lễ ngày Chúa nhật và đặc biệt biết dành thời gian nghỉ ngơi cho mình và cho nhau qua những việc viếng thăm, giúp đỡ, chăm sóc, an ủi và sự cảm thông đầy tình người trong gia đình và xã hội. Noi gương Chúa Giêsu, mỗi người chúng ta hãy biết quên đi cái tôi của mình để lo cái lo cho cái của anh em, để biết sống hết mình vì mọi người, để cùng nhau xây dựng một thế giới đầy ắp tình yêu thương xót nhau. Amen.
Lm. Giuse Nguyễn Quốc Quang


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét