CON ĐƯỜNG PHỤC VỤ
Bạn thân mến,
“Sau khi rửa chân cho các môn đệ, Đức
Giêsu nói với họ rằng: Anh em gọi Thầy là ‘Thầy’, là ‘Chúa’, điều đó phải lắm vì
quả thật, Thầy là Thầy, là Chúa. Vậy nếu Thầy là Thầy, là Chúa mà còn rửa chân
cho anh em, thì anh em cũng phải rửa chân cho nhau, Thầy nêu gương cho anh em, để
anh em cũng làm như Thầy đã làm cho anh em” (Ga 13,13-15). Như vậy, Chúa Giêsu
coi việc phục vụ là trung tâm và chóp đỉnh của đời sống với Thiên Chúa và tha
nhân.
Chúa Giêsu được Thiên Chúa sai đến để thi hành ý muốn của Thiên Chúa: Mạc khải
Thiên Chúa cho nhân loại để ai tin vào Người sẽ được sống đời đời (Ga 3,31-36)
và đền bù sự chối từ phục vụ Thiên Chúa của ông bà nguyên tổ chúng ta (St 3,6)
qua cái chết đau thương trên thập giá (Mt 16,21). Là Kitô hữu, chúng ta trước hết
rập theo Chúa Giêsu: chuyên tâm cầu nguyện, phục vụ Lời Thiên Chúa (Cv 6,4), rồi
lo việc tế tự và rao giảng Tin Mừng của Thiên Chúa (Rm 15,16) với “tất cả lòng khiêm nhường dù có gặp nhiều
gian nan thử thách” (Cv 20,19). Điều đáng lưu ý rằng chúng ta phụng sự Thiên
Chúa như con cái của Ngài, chứ không phải người nô lệ (Gl 4,4-7) vì chúng ta phụng
sự trong sự mới mẻ của Thần Khí chứ không phải trong sự cũ kỹ của chữ viết (Rm
7,6), ngõ hầu chúng ta được Chúa Cha chúc phúc và mời đến thừa hưởng vương quốc
dọn sẵn cho chúng ta từ thuở tạo thiên lập địa (Mt 25,34).
Chúa Giêsu là Chúa, là Thầy nhưng “Người
không đến để được người ta phục vụ, nhưng để phục vụ và ban sự sống mình làm giá
cứu chuộc cho muôn người” (Mc 10,45). Cho nên, cả đời Ngài là một chuỗi hành
vi phục vụ con người. Ngài phục vụ như một người nô lệ, một tôi tớ: cúi mình xuống
thật sâu để mặt mình ngang hàng với chân của học trò và thậm chí kẻ phản bội mình
(Ga 13,1-15) để rửa chân.
Còn chúng ta có làm được như thế với một kẻ phản bội mình, từng làm mình khổ
trăm bề, chúng ta có khả năng tươi cười, tha thứ yêu thương hay phục vụ họ như
bao người khác không? Chắc chắn Chúa Giêsu phải có một trái tim yêu thương cao
thượng đến tột độ mới làm được chuyện “động trời” như thế! Chúa Giêsu lại ban
cho chúng ta tình yêu cao quí đó qua việc chúng ta liên kết và hợp nhất với Ngài
trong Bí tích Thánh Thể, cùng hiệp thông với Chúa Thánh Thần. Giờ đây, chúng ta
hãy cất bước vào đời thi hành tinh thần phục vụ mọi nơi, mọi lúc và trong từng
việc chúng ta làm; phục vụ là cho không, phục vụ là quên mình, phục vụ không đòi
đền đáp, phục vụ ân nghĩa không chờ, và phục vụ tất cả vì Chúa Kitô. Vì vậy, trong
cuộc sống, nếu chúng ta không yêu thương người ta, không ao ước phục vụ người
ta, hãy tự hỏi lòng mình rằng: liệu Chúa Giêsu Kitô có thật sự ở trong tôi không?
Và tôi có phải là môn đệ Chúa Kitô không?
Bạn thân mến,
Để phục vụ, chúng ta cần xóa mình, xoá những chức vụ, địa vị, những đặc quyền,
hay đặc ân mình có. Phục vụ không phải là chuyện nhục nhã, luồn cúi hay nhút nhát
nhưng là vinh dự, một mối phúc vì “nếu
anh em thực hành” (Ga 13,17). Chúa Giêsu nói: “Tôi tớ không lớn hơn chủ nhà, kẻ được sai đi không lớn hơn người sai đi”
(Ga 13,16). Có nghĩa rằng Chúa Giêsu là người sai tôi đi, mà người sai tôi đi đã
cúi mình xuống phục vụ thì tôi không thể làm khác được mà chỉ biết thưa lên như
Thánh Phanxicô thưa với Chúa rằng: “Lạy
Chúa từ nhân xin cho con biết mến yêu và phụng sự Chúa trong mọi người. Lạy Chúa
xin hãy dùng con như khí cụ bình an của Chúa, để con đem yêu thương vào nơi oán
thù, đem thứ tha vào nơi lăng nhục, đem an hòa vào nơi tranh chấp, đem chân lý
vào chốn lỗi lầm; để con đem tin kính vào nơi nghi nan, chiếu trông cậy vào nơi
thất vọng; để con dọi ánh sáng vào nơi tối tăm, đem niềm vui đến chốn u sầu.
Lạy Chúa xin hãy dạy con tìm an ủi
người hơn được người ủi an, tìm hiểu biết người hơn được người hiểu biết, tìm yêu
mến người hơn được người mến yêu. Vì chính khi hiến thân là khi được nhận lãnh,
chính lúc quên mình là lúc gặp lại bản thân; vì chính khi thứ tha là khi được
tha thứ, chính lúc chết đi là khi vui sống muôn đời. Ôi Thần Linh thánh ái xin
mở rộng lòng con, xin thương ban xuống những ai lòng đầy thiện chí ơn an bình”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét