Trang

Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2013

Tuần VII

     Thưa Cha, theo (St 2,2)  Sa bát là ngày thứ bảy mà ngày nay Giáo Hội chúng ta lại giữ ngày Chúa Nhật. Chúng ta không thấy trong Kinh Thánh chỗ nào Thiên Chúa nói phải bỏ ngày Sa bát. Ngay cả Chúa Giê su và các môn đồ Ngài cũng giữ một cách nghiêm túc ngày Sa bát. Tại sao Hội Thánh Công Giáo bắt phải giữ ngày Chúa Nhật? 

        Bạn thân mến, để rõ ràng chúng ta dựa vào Thánh Kinh từ Cựu Ước sang Tân Ước nhé!

a. Cựu Ước – ngày Sa-bát
Điều răn thứ ba của Mười Điều Răn nhấn mạnh việc thánh hóa ngày sa-bát: “Ngày thứ bảy là một ngày sa-bát, một ngày nghỉ hoàn toàn để dâng  cho Đức Chúa” (Xh 31,15). Vì sao phải thánh hóa ngày này? Thánh Kinh dạy “Vì trong sáu ngày, Đức  Chúa đã dựng nên trời đất, biển khơi và muôn loài trong đó, nhưng Người đã nghỉ ngày thứ  bảy. Bởi vậy Đức Chúa đã chúc phúc cho ngày sa-bát và coi đó  là ngày thánh” (Xh 20,11). Thánh Kinh còn dạy trong ngày này, Dân Chúa tưởng nhớ biến cố giải phóng Ít-ra-en khỏi ách nô lệ Ai Cập. “Ngươi hãy nhớ ngươi đã làm nô lệ tại đất  Ai Cập và Đức Chúa, Thiên Chúa  của ngươi, đã dang cánh tay mạnh mẽ uy quyền đưa ngươi ra khỏi. Bởi vậy Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi đã truyền cho ngươi  cử hành ngày sa-bát” (Đnl 5,15). Cho nên, Thiên Chúa ban cho Ít-ra-en ngày sa-bát, để họ tuân giữ như một dấu chỉ giao ước vững bền (x. Xh 31,16 ). Ngày sa-bát được hiến dâng cho Thiên  Chúa, là ngày thánh dành để chúc  tụng Thiên Chúa, ca ngợi công trình sáng tạo và những kỳ công Người  đã thực hiện để cứu Ít-ra-en.

         Mặt khác, hành động của Thiên Chúa là mẫu mực cho đời sống con người.  Ngày thứ bảy, Thiên Chúa đã  ngưng các việc và nghỉ ngơi” (Xh 31,17),  thì con người cũng phải “ngưng làm  việc” để những người khác, nhất là kẻ nghèo “lấy lại sức” (Xh 23,12). Ngày sa-bát ngắt quãng các công việc hằng ngày và cho tạm nghỉ ngơi.
 
b. Tân Ước – ngày Chúa Nhật
Chúa Giê-su đã sống lại từ trong kẻ chết vào “ngày thứ nhất  trong tuần” (x. Mt 28, Mc 16,2, Lc 24,1, Ga 20,1), ngày phục sinh của Đức Ki-tô. Vì  là “ngày thứ nhất” nên nhắc đến cuộc sáng tạo đầu tiên; vì là  “ngày thứ tám” liền sau ngày Sa-bát (x.  Mc 16,1; Mt 28,1 ), nên mang ý nghĩa một  công trình sáng tạo mới đã được khai mở với biến cố Đức Ki-tô  phục sinh. Đối với các Ki-tô hữu, đây là ngày thứ nhất của mọi ngày, ngày lễ quan trọng nhất trong các lễ, ngày của Đức Chúa, ngày Chúa nhật. Ngày Chúa nhật khác hẳn ngày sa-bát và được Ki-tô hữu mừng hằng tuần thay cho ngày sa-bát. Qua cuộc  phục sinh của Đức Ki-tô, Chúa nhật hoàn tất ý nghĩa thiêng liêng của ngày sa-bát Do Thái, và báo trước  sự an nghỉ đời đời của con người trong Thiên Chúa. Phụng tự  theo lề luật chuẩn bị cho mầu nhiệm Đức Ki-tô, và những nghi thức của luật cũ đều qui hướng về Chúa Ki-tô (x. 1Cr 10,11).
Việc giữ ngày Chúa nhật và cử hành Thánh thể, là trung tâm đời  sống của Hội Thánh. Theo truyền thống các tông đồ, ngày Chúa Nhật, ngày cử hành mầu nhiệm vượt qua, phải được giữ trong toàn thể Hội Thánh như ngày lễ buộc. Từ thời các tông đồ, các Ki-tô hữu đã có thói quen  tập họp ngày Chúa nhật  (x. Cv 2,42-46;  1Cr 11,17). Thư gởi người Do Thái nhắc lại rằng: “Chúng ta đừng bỏ các buổi hội họp như vài người quen làm, trái lại phải khuyến khích nhau” (Dt  10,25). Cho nên, một điều răn của Hội Thánh xác  định rõ luật của Chúa: “các tín  hữu buộc phải dự Thánh Lễ vào  ngày Chúa Nhật và các ngày lễ buộc”( x. CIC, 1247). Và “Ai tham dự thánh lễ theo nghi thức công giáo vào chính ngày lễ hoặc  chiều hôm trước, là chu toàn luật  buộc dự lễ” (x. CIC, 1248,1). Thánh lễ Chúa Nhật đặt nền tảng và xác định toàn bộ cuộc sống người tín hữu. Do đó, mọi  tín hữu phải tham dự thánh lễ vào ngày lễ buộc, trừ khi có một  lý do quan trọng (như bệnh hoạn, chăm  sóc trẻ sơ sinh) hay được cha sở miễn chuẩn  (x. CIC,1245 ). Ai cố tình vi phạm sẽ mắc tội trọng. Khi cùng tham dự thánh lễ Chúa Nhật,  người tín hữu minh chứng sự  gắn bó và trung thành với Đức  Ki-tô và Hội Thánh, bày tỏ sự  hiệp thông trong đức tin và đức  mến. Họ cùng nhau làm chứng cho sự  thánh thiện của Thiên Chúa và cho niềm  hy vọng của họ vào ơn cứu chuộc. Họ nâng đỡ nhau dưới sự  hướng dẫn của Thánh Thần.
Như Thiên Chúa ”nghỉ ngơi vào ngày  thứ bảy, sau khi hoàn tất cả công  trình”  (x. St 2,2 ), đời sống con người cũng theo nhịp như thế giữa lao động và nghỉ ngơi. Khi lập ra ngày Chúa Nhật, Thiên Chúa muốn mọi người có thời giờ nghỉ ngơi và giải trí, để có thể chăm lo đời sống gia đình, văn hóa, xã hội và tôn  giáo (GS 67,3). Ngày Chúa Nhật và các ngày lễ buộc, các tín hữu tránh lao động và các sinh hoạt ngăn trở việc thờ phượng Thiên Chúa, việc hưởng niềm vui trong ngày của Chúa, việc bác ái và tịnh dưỡng thể xác cũng như tinh thần.
     (Tham Khảo Sách GIÁO LÝ HỘI THÁNH CÔNG GIÁO, 
số 2168-2186)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét