TÔN TRỌNG NHAU - ĐỪNG VÔ CẢM
Lời Chúa: Gr
1,4-5.17-19; 1Cr 12,31 - 13,13; Lc 4,21-30
Trong tuần qua, dân mạng xôn
xao một bài văn của em Phan Hoàng Yến, học sinh lớp 9 viết bài văn về bệnh vô
cảm trong xã hội ngày nay. Bài có đoạn viết rằng: “Có được một xã hội văn minh, hiện đại ngày nay một phần lớn cũng là do
những phát minh vĩ đại của con người. Một trong số đó chính là sự sáng chế ra
rô-bốt, và càng ngày, rô-bốt càng được cải tiến cao hơn, tỉ mỉ hơn làm sao cho
thật giống con người để giúp con người được nhiều hơn trong các công việc khó
nhọc, bộn bề của cuộc sống. Chỉ lạ một điều: Ðó là trong khi các nhà khoa học
đang "vò đầu bứt tóc" không biết làm sao có thể chế tạo ra một con
chip "tình cảm" để khiến "những cỗ máy vô tình" biết yêu,
biết ghét, biết thương, biết giận thì dường như con người lại đi ngược lại,
càng ngày càng vô tình, thờ ơ với mọi sự xung quanh. Ðó chính là căn bệnh nan y
đang hoành hành rộng lớn không những chỉ dừng lại ở một cá nhân mà đang len lỏi
vào mọi tầng lớp xã hội - bệnh vô cảm. Nhìn thấy cái xấu, cái ác mà không thấy
bất bình, không căm tức, không phẫn nộ. Nhìn thấy cái đẹp mà không ngưỡng mộ,
không say mê, không thích thú. Thấy cảnh tượng bi thương lại thờ ơ, không động
lòng chua xót, không rung động tâm can. Vậy đó còn là con người không hay chỉ
là cái xác khô của một cỗ máy? Chúng ta biết bệnh vô cảm vô cùng nguy hiểm
nhưng lại đặt ra câu hỏi: Rốt cuộc thì nguyên nhân tại sao? Suy cho cùng, tình
cảm là điều chi phối tất cả. Những người vô cảm là những người bị thiếu hụt
tình yêu thương. Chính vì không cảm nhận được tình yêu thương mà người ta ngày
càng lạnh giá. Một phần nữa cũng là do xã hội hiện đại quá bận rộn và đòi hỏi
con người phải làm việc mãi đến nỗi bỏ quên thời gian để trao nhau hơi ấm của
tình thương, để ươm mầm cảm xúc”.
Tin Mừng hôm nay thuật lại
chuyện Chúa Giêsu trở về làng cũ sau một thời gian rao giảng có tiếng tăm.
Thoạt nghe Chúa rao giảng, họ khâm phục tán thành. Nhưng sau đó họ lại xua đuổi
và muốn giết Chúa. Tại sao có cảnh trái ngang đau lòng như thế? Tại sao họ vô
cảm với Chúa Giêsu, Con Thiên Chúa và Thiên Chúa thật đang sống với họ, thương
xót họ. Xa hơn nữa, tại sao họ vô cảm trước tình yêu thương xót có sức đem lại
hạnh phúc, bình an và sự sống đời đời?
Thưa
vì, thứ nhất, lòng tin nông cạn. Khi đi rao giảng, Chúa muốn đem lại cho dân một đức tin mạnh mẽ đến nỗi
có sức mạnh cứu độ và cho con người sống dồi dào hạnh phúc. Nhưng dân làng
Na-da-rét không nhìn thấy điều đó. Họ không tin Người là Đấng Cứu Thế đến rao
giảng và nói về Thiên Chúa để họ tin vào Thiên Chúa hầu được cứu độ. Họ tin vào
Chúa chỉ mong đem lại cho họ lợi lộc vật chất: được khỏi bệnh; được ăn no... mà
thôi. Ước mong của họ không được đáp trả, nên vô cảm với Chúa.
Thứ
hai, vì thiếu lòng cậy, Chúa
Giêsu rao giảng kèm với việc chữa lành chỉ vì chạnh lòng thương con người cơ
cực đồng thời cho thấy quyền năng của Thiên Chúa đang ở với mọi người. Còn dân
làng Na-da-rét không nhận ra Chúa Giêsu là Con Thiên Chúa và là Chúa nên không
cậy bởi “Ông này không phải là con ông Giuse đó sao?
Và
cuối cùng, lòng mến ích kỷ. Họ muốn Chúa là người làng Na-da-rét thì
phải dành mọi ưu tiên cho dân làng từ việc rao giảng cho đến việc làm phép lạ.
Tất cả phải bắt đầu và bó gọn trong làng. Nhưng Chúa Giêsu, khi trích dẫn
chuyện tiên tri Ê-li-a làm cho bình dầu và hũ bột của gia đình bà không bao giờ
vơi và chuyện tiên tri Ê-li-sa chữa tướng Na-a-man, người Xy-ri khỏi bệnh
phong, để chỉ cho họ thấy rằng Nước Chúa không chỉ bó hẹp lại trong phạm vi
người thân thuộc nhưng phải mở rộng tới tất cả mọi người. Không chỉ những người
trong đạo Do Thái mà cho cả những người ngoại đạo nữa. Họ không chấp nhận nên
họ vô cảm với Chúa: kéo Người lên tận đỉnh núi, để xô Người xuống vực.
Thái độ vô cảm sẽ trực tiếp dẫn đến hành vi
xấu và ác. Nó là một căn bệnh làm cho khối óc của con người vẫn hoạt động nhưng
trái tim lại băng giá, ngục tù. Trái tim bị băng giá hay ngục tù là trái tim
không có tình yêu, mà không tình yêu tình nói như lời Thánh Phaolô trong bài
đọc 2 rằng: “Giả như tôi có nói được các
thứ tiếng của loài người và của các thiên thần đi nữa, mà không có tình yêu,
thì tôi cũng chẳng khác gì thanh la phèng phèng, chũm choẹ xoang xoảng. Giả như
tôi được ơn nói tiên tri, và được biết hết mọi điều bí nhiệm, mọi lẽ cao siêu,
hay có được tất cả đức tin đến chuyển núi dời non, mà không có tình yêu, thì
tôi cũng chẳng là gì. Giả như tôi có đem hết gia tài cơ nghiệp mà bố thí, hay
nộp cả thân xác tôi để chịu thiêu đốt, mà không có tình yêu, thì cũng chẳng ích
gì cho tôi” (1Cr 13, 1-4).
Trái tim không tình yêu là trái tim vô cảm,
đã vô cảm thì làm sao có thể thấu hiểu được nỗi khát khao hạnh phúc của người
khác mà tôn trọng, đồng hành, giúp đỡ hay cầu nguyện đỡ nâng. Vô cảm thì luôn
chỉ nghĩ đến mình và lợi ích của riêng mình mà không bao giờ cho đi. Vô cảm nên
mới có cảnh đời trái ngang như em Yến kể! Vô cảm nên mới có chuyện một người
còn chưa qua tuổi trưởng thành chém giết cả nhà một cách dã man để lấy vàng
bạc? Vô cảm nên có chuyện người ta rủ nhau đi phá thai rầm rộ như đi lễ hội
hiên ngang mà không thấy đau lòng khi giết chính con cái mình? Và còn nhiều
hành động xấu xa hơn nữa, tất cả đều xuất phát từ thái độ vô cảm mà ra.
Tại sao con người ngày nay vô cảm? Lời Chúa
hôm nay trả lời rằng vì không có Chúa, tức không có tình yêu thương xót của
Thiên Chúa. Không có Chúa nghĩa rằng không có Lời Chúa, mà Lời Chúa là đèn soi
cho chúng ta đi và chỉ có Lời Chúa mới làm cho chúng ta sống thương xót nhau.
Lời Chúa là Lời tình yêu thương xót luôn ban cho trái tim chúng ta những hạt
mưa yêu thương để dập tắt được những ngọn lửa của lòng thù hận, ghen ghét, gian
tà, độc ác… đồng thời đốt lên trong lòng ta ngọn lửa yêu thương, tha thứ, hiền
lành, khiêm nhường, từ tâm, nhẫn nại.... Cho nên, Thánh Phaolô trong bài đọc
hai dạy chúng ta rằng: “Đức mến thì nhẫn
nhục, hiền hậu, không ghen tương, không vênh vang, không tự đắc, không làm điều
bất chính, không tìm tư lợi, không nóng giận, không nuôi hận thù, không mừng
khi thấy sự gian ác, nhưng vui khi thấy điều chân thật. Đức mến tha thứ tất cả,
tin tưởng tất cả, hy vọng tất cả, chịu đựng tất cả” (Cr 13,4-8).
Vâng, cuộc
sống của chúng ta sẽ hạnh phúc biết bao khi người người biết tôn trọng lẫn
nhau, biết cảm thông, tha thứ và nâng đỡ lẫn nhau. Thay cho lời kết án, ghen tỵ
là lời chúc mừng, khuyến khích. Thay cho những cái nhìn thiển cẩn, hẹp hòi là
những cái nhìn nhân ái, bao dung. Cuộc sống sẽ thật hạnh phúc biết bao khi
chúng ta biết nhìn cái tốt nơi nhau, để khen ngợi, để khuyến khích nhau, thay
vì nhìn điểm yếu của nhau để kết án, xem thường nhau. Cuộc sống sẽ hạnh phúc
biết bao khi chúng ta biết trân trọng những thành quả, những đóng góp của anh
em, thay vì ghen ghét, dửng dưng vô cảm.
Ước gì trong
những ngày cuối năm này, mỗi người chúng ta biết khiêm tốn để nhận ra sự cần
thiết của tha nhân trong đời sống của mình. Vợ chồng cần có nhau để bổ túc và
mang lại hạnh phúc cho nhau. Con cái cần đến cha mẹ để nương nhờ cậy trông.
Hàng xóm cần đến nhau để "tối lửa tắt đèn có nhau". Và một khi đã
nhận ra sự cần thiết của tha nhân trong đời sống của mình, hãy sống tôn trọng lẫn
nhau, để cùng nhau xây dựng cuộc sống cho nhau những niềm vui và hạnh phúc.
Amen
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét