CHẾT ĐỂ SỐNG
Lời Chúa: Gr 31,31-34; Dt 5,7-9;
Ga 12,20-33
Từ
ngày 3-10 tháng 3 vừa qua, Hội
đồng Giám mục Việt Nam đi Ad
limina tới Rôma ( Ad Limina có nghĩa là các Giám Mục giáo phận đến viếng mộ Thánh Phêrô và Phaolô, sau đó gặp Đức Giáo Hoàng để báo cáo về tình hình của giáo phận mình. Cuộc hành hương của HĐGMVN có sự tham dự của 33 vị gồm Hồng
y, Tổng Giám mục và Giám mục tại nhiệm của 26 Giáo phận tại Việt Nam trong đó
có Đức Tổng Giám mục Phaolô Bùi Văn Đọc, Tổng Giám mục Tổng Giáo phận Sài Gòn –
TPHCM. Khi tới Roma, sức khỏe của Ngài không được tốt, dù vậy, không ai có thể
ngờ được rằng đây là những ngày cuối cùng của cuộc đời ngài trên dương thế. Trưa
ngày 6-3, Ngài chủ sự Thánh lễ của Hội đồng Giám
mục Việt Nam trên mộ Thánh Phaolô. Được biết, dù có phần mệt mỏi nhưng ngài đã
chủ sự Thánh lễ một cách sốt sắng trang trọng với cung giọng rõ ràng. Ai ngờ
cuối Thánh lễ, trong khi ra xe để về dùng bữa trưa, ngài đã lịm đi. Hầu như
ngay lập tức, ngài đã được đưa đến cấp cứu tại Bệnh viện ở Rôma nhưng Đức Tổng
Giám Mục Phaolô đã an nghỉ trong Chúa tại Roma vào 7 tháng 3 năm 2018 vừa qua,
kết thúc hành trình 74 năm làm con cái Chúa nơi trần gian, với 19 năm trong
cương vị Giám mục, 48 năm Linh mục.
Chúng ta đang tới gần Tuần Thánh, Giáo Hội
cho chúng ta các bài Lời Chúa hôm nay nói về ý nghĩa cái chết của Chúa Giêsu
trên thập giá, để báo cho chúng ta biết: chúng ta phải nhìn vào cái chết của
Chúa, không phải chỉ như một biến cố đã qua trong lịch sử, cũng không phải như
một biến cố đau buồn đưa tới tuyệt vọng nhưng Chúa Giêsu chết là để đi vào vinh
quang của Chúa Cha và trở thành Đấng ban sự sống; Chúa chịu treo lên thập giá
là để trở thành nguồn ơn cứu độ, để chúng ta nhìn lên Ngài và được cứu sống. Từ
nay, với cái chết của Chúa Giêsu, sự chết không còn là một thực tại đáng sợ
nữa, nhưng nó là cửa ngõ dẫn vào cuộc sống vĩnh cửu.
Trong
Tin Mừng, Chúa Giêsu lấy thí dụ hạt lúa gieo xuống đất, phải qua con đường nào
để sinh ra những hạt lúa khác: hạt lúa phải chết đi, nghĩa là nó phải thay đổ
cái dạng hiện thời của nó để trở thành cây lúa, cũng vậy Chúa Giêsu phải đi vào
cõi chết để đem muôn người vào sự sống mới. Tuy nhiên, Chúa không áp dụng ngay
vào bản thân Ngài mà lại nêu lên qui luật chung để áp dụng cho tất cả những ai
muốn bước theo và phục vụ Ngài: “Ai yêu
mạng sống mình thì sẽ mất, còn ai ghét mạng sống mình ở đời này thì sẽ giữ lại
được cho sự sống đời đời”. Theo kiểu nói của văn chương Thánh Kinh, cặp
“yêu – ghét” có nghĩa là khư khư giữ lấy và từ bỏ, coi nhẹ: kẻ khư khư bám lấy
mạng sống của mình (tức con người và đời sống vật chất này mà không màng chi
đến tâm linh, lương tâm, đạo đức, bác ái...) thì giống như hạt lúa trơ trọi một
mình, không đánh đổi hiện tại để hướng tới tương lai, không hướng tương tai thì
không khác gì chẳng có tương lai. Để hiểu chân lý này, chúng ta nhớ đến dụ ngôn
Chúa Giêsu kể rằng: "Có một nhà phú
hộ kia, ruộng nương sinh nhiều hoa lợi, mới nghĩ bụng rằng: "Mình phải làm
gì đây? Vì còn chỗ đâu mà tích trữ hoa mầu! Rồi ông ta tự bảo: "Mình sẽ
làm thế này: phá những cái kho kia đi, xây những cái lớn hơn, rồi tích trữ tất
cả thóc lúa và của cải mình vào đó. Lúc ấy ta sẽ nhủ lòng: hồn ta hỡi, mình bây
giờ ê hề của cải, dư xài nhiều năm. Thôi, cứ nghỉ ngơi, cứ ăn uống vui chơi cho
đã! Nhưng Thiên Chúa bảo ông ta: "Đồ ngốc! Nội đêm nay, người ta sẽ đòi
lại mạng ngươi, thì những gì ngươi sắm sẵn đó sẽ về tay ai? Ấy kẻ nào thu tích
của cải cho mình, mà không lo làm giàu trước mặt Thiên Chúa, thì số phận cũng
như thế đó. Rồi Chúa nói tiếp: "Anh em phải coi chừng, phải giữ mình khỏi
mọi thứ tham lam, không phải vì dư giả mà mạng sống con người được bảo đảm nhờ
của cải đâu" (Lc 12,16,21).
Nhìn
vào cuộc đời Chúa Giêsu, chúng ta thấy Ngài đã đánh đổi trọn vẹn, trước hết,
Ngài đã từ bỏ sang giàu vinh hoa phú quý và uy quyền của Ngài để sinh ra trong
hoàn cảnh nghèo hèn nhất, thiếu thốn nhất và bị đe dọa nhất. Ngài đã hủy mình
ra không để chọn một cuộc sống tầm thường, âm thầm, khiêm hạ trong một gia đình
lao động ở xứ Nagiarét. Khi lớn lên, Ngài cũng chọn một đời hoạt động bấp bênh,
với hai bàn tay trắng, và suốt ba năm, Ngài thực sự trải qua mọi hoàn cảnh, mọi
tình huống của một người tay trắng: bị công kích, bị từ khước, bị chụp mũ, bị
sỉ báng khinh chê... Cuối cùng, cách thế để đi đến chiến thắng vinh quang cũng
lại là một cách thế đau thương, khốn cực nhất của trần gian là chịu nạn, chịu
chết trên thập giá chỉ vì Ngài muốn mình phải chết đi, như một hạt lúa, để trổ
sinh vô số bông lúa vàng là cho chúng ta được sống và sống dồi dào ngay đời này
và đời sau.
Vì vậy, Thiên Chúa muốn chúng ta hôm nay, một
đàng chúng ta phải ân cần làm việc để tận hưởng phúc lộc và của cải Chúa ban,
thì đồng thời cũng phải lo thu tích công nghiệp cho đời sau bằng việc tôn thờ
Chúa, nghe và thi hành Lời Chúa và Giáo huấn của Hội Thánh. Đi theo Chúa Giêsu
đòi hỏi người môn đệ của Ngài phải chia sẻ cuộc sống và cả cái chết của Ngài: chết
vì tình thương, vì hạnh phúc, vì sự giải phóng con người đồng loại, vì công lý,
vì hòa bình, vì đức tin, và vì sự cứu độ của kẻ khác. Chính khi chúng ta biết
vượt ra khỏi cái vỏ ích kỷ để sống một cuộc sống quảng đại, vì người khác, dù
có phải hy sinh cả mạng sống của mình, chúng ta đã thực sự bước vào cuộc sống
mới với Chúa Giêsu vì chưng Chúa Giêsu đã nói: “Phần tôi, một khi được giương cao lên khỏi mặt đất, tôi sẽ kéo mọi
người lên với tôi" (Ga 12,33). Cho nên,
Thánh Phanxicô Asidi nói: “Chính lúc chết đi là khi vui sống muôn đời.
Ước
gì, qua Lời Chúa hôm nay, xin Chúa thêm sức cho chúng ta để dám sống mầu nhiệm
vượt qua đi từ cõi chết đến nguồn sống, đi từ cái tôi hẹp hòi đến cái tôi rộng
mở trước Đấng Tuyệt Đối và tha nhân qua việc cầu nguyện, chay tịnh, làm phúc, bác
ái và hy sinh để làm sáng danh Chúa và mưu ích cho tha nhân. Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét