TRỌN TÌNH VỚI CHÚA VÀ VẸN NGHĨA VỚI NHAU
Là người lương dân hay Công giáo, ai cũng thuộc nhạc phẩm
này: “Tình người ngoại đạo” của tác giả Phượng Linh, tác giả là một người ngoại
đạo yêu một cô gái Công giáo mà không dám tỏ tình, một hôm ông đến Nhà thờ cầu
nguyện rằng: “Lạy Chúa con thương nàng đã
lâu rồi. Thương thì nhiều nhưng con chưa dám nói. Con thương nàng đã lâu rồi mà
chưa dám hé môi. Ngại ngùng không cùng tôn giáo thôi. Lạy Chúa con thuơng
nàng rất ngoan đạo. Thương nàng thường hay luôn di xem lễ. Con thuơng nàng rất
đơn sơ. Màu áo trắng đơn sơ, với nét môi cười nắng nghiêng nghiêng. Con
yêu nàng, tình yêu rất chân thành. Tình yêu không lừa dối. Nhưng Chúa ơi, nàng
đâu hay biết đâu một người ngoại đạo tha thiết yêu nàng. Tình yêu trái
ngang. Lạy Chúa con xin nguyện Chúa trên trời. Cho trọn niềm tin ơn trên
Thiên Chúa. Con xin đuợc sống bên nàng, nguời con nhớ con thương. Kính mến tôn
thờ Chúa. Amen”.
Anh chàng ngoại Đạo yêu cô gái Công giáo cốt
ở điểm nào? Thưa thứ nhất, cô thường đi dâng lễ, có nghĩa rằng giữ trọn tình
mến Chúa. Thứ hai, cô này ngoan Đạo, yêu chàng một tình yêu chân tình, tình yêu
không lừa dối, có nghĩa rằng cô yêu người như chính mình vậy. Vâng, tại sao, Cô
này trọn tình với Chúa và vẹn nghĩa với người yêu bởi vì cô này đã sống Đạo tốt
qua việc giữ điều răn lớn nhất và quan trọng rất của Đạo Công giáo là Mến Chúa,
yêu người. Đó là điều răn mà Tin Mừng hôm nay Chúa Giêsu trả lời cho người thông
luật: “Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên
Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn và hết trí khôn ngươi… Còn điều răn thứ
hai, cũng giống như điều răn ấy, là ngươi phải yêu người thân cận như chính
mình”.
Trong văn hoá Á Đông, người Việt nam
luôn để cao cuộc sống hôn nhân gia đình luôn có tình và có nghĩa với nhau. Cho
nên, là vợ chồng sống với nhau phải có tình có nghĩa. Khi bình thường, an vui
cũng như sầu khổ, vợ chồng sống với nhau bằng “tình”. Khi một trong hai người
bệnh hoạn tai ương, hoặc gây nên lầm lỗi, nếu tình yêu phôi pha hoặc không còn
nữa, vợ chồng vẫn sống bên nhau bằng “nghĩa”. Nói cách khác, tình là phần việc
của con tim (cảm xúc), nghĩa là phần việc của lý trí (trách nhiệm). Con tim và
lý trí đi chung với nhau để cuộc sống vợ chồng bền chặt. Vì vậy, theo văn hoá
Việt Nam, vợ chồng lấy nhau vì “tình”, chung sống vì “nghĩa”. Vì thế, chất keo
gắn bó cuộc sống vợ chồng chung thuỷ với nhau suốt đời: “tình” và “nghĩa”.
“Tình” để yêu thương nhau và “nghĩa” để chịu đựng nhau nâng đỡ, chăm sóc và
phục vụ nhau. Mất đi một hợp chất, keo không còn dính nữa, khác gì xi măng
không có nước.
Cũng vậy, người Kitô
hữu luôn mang trên mình Thánh giá Chúa. Thanh dọc của cây Thánh giá muốn nói
rằng, người tín hữu phải vươn lên cao tới Thiên Chúa, để yêu mến Người với tất
cả trái tim, hết linh hồn và hết trí khôn. Thanh ngang của thánh giá là phải
vươn đến với tất cả mọi người để yêu thương họ như chính mình, không loại trừ
một ai, kể cả kẻ thù. Nếu có thanh dọc mà không có thanh ngang, thì đâu phải là
Thánh giá. Nếu có mến Chúa mà không có yêu người, thì chưa phải là Kitô hữu. Cho
nên chỉ khi sống trọn vẹn giới răn mến Chúa và yêu người, thì chúng ta mới đích
danh là Kitô hữu, mới thật sự là trọn tình với Chúa và vẹn nghĩa với nhau trong
cuộc sống này. Vì vậy, Chúa Giêsu nói: “Nếu anh em yêu mến Thầy, anh em hãy giữ các điều răn của Thầy… Ai có và
giữ các điều răn của Thầy, người ấy mới là kẻ yêu mến Thầy, mà ai yêu mến Thầy
thì sẽ được Cha của Thầy yêu mến. Cha của Thầy và Thầy sẽ đến và ở lại với
người ấy”(Ga 14,15-21.23). Và ngược lại, “Nếu ai nói: Tôi yêu mến Thiên Chúa mà lại ghét anh em mình, người ấy là
kẻ nói dối; vì ai không yêu thương người anh em mà họ trông thấy, thì không thể
yêu mến Thiên Chúa mà họ không trông thấy” (1Ga 4,20).
Muốn mến yêu Chúa, chúng ta có
muôn vàn cách để yêu mến Ngài nhưng theo Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu đã nhấn
mạnh đến việc thực thi Lời Chúa, sống theo giới răn của Chúa. Ngày nay, có nhiều người nghĩ
rằng Mến Chúa thì dễ quá. Tôi vẫn đọc kinh sáng tối, đi lễ cầu nguyện hàng
ngày, năng tham dự các bí tích. Thực ra, Chúa đâu chỉ đòi hỏi có thế! Hãy nghe
lại điều răn lớn nhất này: “Phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết
lòng, hết linh hồn và hết trí khôn ngươi”. Trong điều răn có ba chữ hết, chúng
ta đã yêu được mấy chữ hết đó. Thường chúng ta chỉ yêu Chúa nửa vời, yêu tùy
hứng, yêu đại khái, yêu theo vụ mùa. Vì vậy, chúng ta chỉ yêu mến Chúa hết lòng
khi chúng ta dám hy sinh thời giờ, công việc, lợi nhuận, để đi tham dự thánh
lễ, các giờ cầu nguyện, các buổi tĩnh tâm, hầu nâng cao đời sống thiêng liêng. Chúng
ta chỉ yêu mến Chúa hết linh hồn khi chúng ta dám từ bỏ danh vọng, lợi lộc,
chức quyền để trung thành với Chúa và các giới răn của Người. Chúng ta chỉ yêu
mến Chúa hết trí khôn khi chúng ta dám làm nhân chứng cho Người trước lương
tâm, trước nguy cơ bách hại.
Bên cạnh mến Chúa,
chúng ta còn phải yêu thân cận ngươi như chính mình. Nhưng ở đời
đâu phải ai cũng dễ mến, dễ thương hết vì “chín người mười ý”, thượng
vàng hạ cám, vàng thao lỗn lộn mà. Thế nhưng, chúng ta sống giữa thế gian nhưng
không thuộc về thế gian, mến Chúa mà không yêu người thì là người đạo đức giả.
Cho nên, nhà văn học Công giáo Mỹ Thomas Merton nói: “Không yêu thương và nhân từ với kẻ khác, thì
tình yêu của chúng ta dành cho Đức Kitô chỉ là tưởng tượng”. Còn Lời Chúa
nói: “Anh em hãy yêu thương nhau,
vì tình yêu bắt nguồn từ Thiên Chúa. Phàm ai yêu thương, thì đã được Thiên Chúa
sinh ra, và người ấy biết Thiên Chúa.
Ai không yêu thương, thì không biết Thiên Chúa, vì Thiên Chúa là tình yêu” (1Ga 4,7-8).
Ai không yêu thương, thì không biết Thiên Chúa, vì Thiên Chúa là tình yêu” (1Ga 4,7-8).
Đời sống Kitô hữu là
cuộc tình của mình với Thiên Chúa. Cuộc sống con người chan chứa tình yêu và
hiệp thông với Thiên Chúa đời đời. Vì thế, cuộc sống đức tin của
chúng ta phải nỗ lực thực hiện cuộc cách mạng yêu thương để làm sao mình không
phải là tâm điểm mà chính Chúa và tha nhân là tâm điểm, và mình phải xoay quanh
chứ đừng bắt Chúa và tha nhân phải xoay quanh mình. Nhưng Chúa ở đâu bây giờ và
lúc này? Ai là người thân cận của tôi? Đó chính là những người còn sống với tôi
hay đã qua đời, vì vậy chỉ yêu tha nhân như chính mình khi chúng ta tránh hết
sức không làm tổn thương đến nhân phẩm và quyền lợi của người khác; yêu người
thân cận như chính mình khi chúng ta biết kính trọng người già yếu, an ủi người
khổ đau, giúp đỡ những ai nghèo đói, bênh vực những kẻ cô thế, cô thân; yêu
người thân cận như chính mình khi chúng ta biết quảng đại trao ban và xả thân
phục vụ những ai đang cần sự trợ giúp và yêu tha nhân như chính mình khi chúng
ta biết cầu nguyện cho những người thân yêu hay mọi người đã qua đời vì chưng
sống chết đều có nhau như niềm tin chúng ta thường tuyên xưng: “Tôi tin các
thánh thông công”.
Vì thế, ước gì qua Lời
Chúa hôm nay, mỗi người chúng ta yêu mến Chúa hết lòng hết sức không phải vì
Chúa ban cho chúng ta lợi lộc này, lợi lộc nọ mà vì Thiên Chúa là Tình Yêu và
Lẽ Sống, là Hơi Thở của chúng ta. Yêu mến Chúa cũng mời gọi chúng ta có lòng vị
tha với tha nhân để yêu thương, phục vụ, hy sinh và cầu nguyện cho nhau hầu
luôn giữ trọn tình với Chúa và vẹn nghĩa với nhau. Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét