THƯƠNG XÓT LINH HỒN: CẦU NGUYỆN CHO KẺ CHẾT
Lời Chúa: Is
25,6a.7-9; Rm 8,14-23; Lc 23,33.39-42
Đã là người, ai ai dù vô
thần hay hữu thần cũng tin rằng chết không phải là hết mà có một đời sống khác,
gọi là kiếp sau. Cụ thể, nhà thờ Nguyễn Công Trứ viết: “Ngồi buồn mà trách ông xanh. Khi vui muốn khóc, buồn tênh
lại cười. Kiếp sau xin chớ làm người. Làm cây thông đứng giữa trời mà reo”. Còn nhà thơ Nguyễn Trọng Trí, bút danh là Hàn Mạc Tử với
bài hát Hàn Mạc Tử ca rằng: “Đường
lên dốc đá nhớ xưa hai người đã một lần đến. Tình
yêu vừa chớm xót xa cho chàng cuộc sống phế nhân. Tiếc thay cho thân trai, một nửa đời chưa
qua hết. Trách thay cho tơ duyên chưa
thắm nồng đã vội tan. Hồn ngất ngư
điên cuồng cho trời đất cũng tang thương, mà khổ đau niềm riêng. Hàn Mạc Tử xuôi về quê
cũ, giấu thân nơi nhà hoang. Mộng Cầm
hỡi thôi đừng thương tiếc, tủi cho nhau mà thôi. Tình đã lỡ xin một câu hứa, kiếp sau ta
trọn đôi. Còn gì nữa thân tàn xin để
một mình mình đơn côi”. Còn trong Kinh Tin Kính chúng ta tuyên xưng “tôi
tín xác sống lại, tôi tin hằng sống vậy”. Nhưng thật ra, từ xa xưa Thánh kinh
đã dạy rằng có sự sống lại. Cụ thể, trong bài đọc 1, Ngôn sứ Isaia tuyên bố: “Trên
núi này, Thiên Chúa sẽ xé bỏ chiếc khăn che phủ mọi dân, và tấm màn trùm lên
muôn nước. Người sẽ vĩnh viễn tiêu diệt tử thần”. Còn trong Tin Mừng, Chúa
Giêsu nói với tên trộm lành rằng: "Tôi
bảo thật anh, hôm nay, anh sẽ được ở với tôi trên Thiên Đàng". Vì vậy,
giáo lý Hội Thánh Công giáo dạy rằng bởi biết rất chắc chắn rằng có sự hiệp
thông trong toàn Nhiệm Thể của Chúa Giêsu Kitô, nên ngay từ buổi đầu của Kitô
giáo, Hội Thánh vẫn kính nhớ người quá cố và dâng lời cầu nguyện cho họ, nhất
là dâng Hy lễ Thánh Thể, để một khi đã được thanh luyện trong luyện ngục họ có
thể được vinh phúc hưởng kiến Thiên Chúa. Hội Thánh cũng khuyên chúng ta hãy
làm việc bố thí, hưởng các ân xá và làm các việc đền tạ để cầu cho những người đã
qua đời (Số 1032). Và đó là việc làm đầy ý nghĩa đạo đức và thánh thiện chúng
ta (GLHTCG, số 958).
Là tín hữu, chúng ta
càng xác tín mạnh mẽ vào lời của Đức Giêsu, Con Thiên Chúa, là Đấng Cứu chuộc
chúng ta, khi Người nói: “Ý của Đấng
sai tôi là tất cả những kẻ Ngài đã ban cho tôi, tôi không để mất một ai, nhưng sẽ cho họ sống lại trong ngày sau hết” (Ga 6, 39). Không để mất một
ai nghĩa là thế nào? Không để mất một ai là “bằng chứng Thiên Chúa yêu thương chúng ta vô cùng. Ngay khi chúng ta
còn thù nghịch với Thiên Chúa, Ngài vẫn để Con Ngài Chúa Giêsu Kitô phải chết
để cứu chúng ta khỏi cơn thịnh nộ
của Thiên Chúa, bằng cách mà cho chúng ta được sống lại nhờ máu Đức Kitô đổ ra (Rm 5, 6-11). Cho nên, Thánh
Phaolô trong bài đọc hai giải thích rõ ràng rằng “Chính Thần Khí chứng thực cho thần trí
chúng ta rằng chúng ta là con cái Thiên Chúa. Vậy đã là con, thì cũng là thừa
kế, mà được Thiên Chúa cho thừa kế, thì tức là đồng thừa kế với Đức Ki-tô; vì
một khi cùng chịu đau khổ với Người, chúng ta sẽ cùng sống với Người” (Rm
8,17).
Vì vậy, cầu nguyện
cho những người đã khuất là một bổn phận không thể xao lãng của chúng ta. Giáo
Hội luôn dạy chúng ta có tinh thần hiệp thông là người sống và người chết có
nhau trong đời này nên ta phải cầu nguyện cho mọi tín hữu đã qua đời. Vì chưng,
Công đồng Vatican II nhắc lại mầu nhiệm các thánh thông công như sau: “Trong số những môn đệ Chúa, có những kẻ
tiếp tục cuộc hành trình nơi dương thế, có những kẻ đã hoàn tất cuộc sống này
nhưng đang được tinh luyện và có những người đang được chiêm ngưỡng rõ ràng
Thiên Chúa Ba Ngôi vinh hiển. Cả ba thành phần đều hiệp thông với nhau trong đức mến và truyền thông cho nhau những của cải thiêng liêng. Nhận biết đúng
đắn sự hiệp thông này trong toàn Nhiệm thể Chúa Kitô, ngay từ buổi đầu, Giáo
Hội lữ hành hết lòng kính nhớ, cầu
nguyện cho những người đã qua đời. Vì chưng, người tín hữu đã qua đời trong ơn nghĩa Chúa, nhưng chưa sạch
hết mọi tội, và chưa đền tội bằng những hình phạt tạm thời đời này, thì không
thể vào thẳng Thiên đàng được, vì chưa xứng đáng hưởng Thánh Nhan Chúa. Nên
cần có một thời gian thanh luyện nơi luyện ngục”.
Bởi thế, Hôm nay và
trong suốt tháng 11 này, Giáo Hội dâng lễ nài xin ơn tha thứ cứu độ của Chúa
Giêsu cho các linh hồn. Giáo Hội kêu gọi chúng ta luôn nhớ về và sốt sắng cầu
nguyện cho những người đã khuất. Cầu nguyện là góp phần mình vào mở kho ân xá, nhường cho các linh hồn
nơi luyện ngục, khi họ không thể làm được việc lành cứu mình. Giáo Hội còn
khuyến khích đi viếng nghĩa địa, sửa sang mồ mả và cầu nguyện cho các linh hồn,
vì: “Mồ
thật chôn các người chết là trái tim của người sống” (Tục ngữ). Thế nên, người sống phải
nhớ đến thắp hương cầu nguyện người đã qua đời, làm việc lành phước đức dành
cho họ…thì người qua đời mới mau lên Thiên Đàng hạnh phúc thanh nhàn. Thật ra, không phải cầu cho người
“chết”. Nếu chết là hết đời, hết chuyện thì cầu nguyện làm gì và ích lợi gì?
Nhưng là cầu cho những người qua đời, tức là vượt qua cõi chết, đi vào cõi sống
muôn đời. Cho nên, Nhạc sĩ Phanxicô nói rằng: “Sự sống này chỉ thay đổi mà không mất đi, lúc con
người nằm yên giấc ngủ, mắt nhắm lại rồi là thấy tương lai. Trọn kiếp người nay
không còn nước mắt nụ cười, nhưng con tin rằng ngày mai trong Chúa, chẳng có
nỗi buồn, đẹp mãi niềm vui. Sự sống không mất nhưng chỉ đổi thay, đã qua bao
ngày trọn một kiếp này. Dù sống hay chết tin vào ngày mai, sự sống không mất
nhưng chỉ đổi thay.
Trong tâm tình đó mời
cộng đoàn cùng nhau cầu nguyện cho các tín hữu đã qua đời bằng câu kinh: Chúng
con cậy vì danh Chúa….. Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét