ĐỌC ĐƯỢC DẤU LẠ
Lời Chúa: Xh 16,
2-4.12-15; Ep 4, 17.20-24; Ga 6, 24-35
“Họ lại hỏi: "Vậy chính ông, ông
làm được dấu lạ nào cho chúng tôi thấy để tin ông? Ông sẽ làm gì đây?” (Ga
6,30). Vâng, Chỉ có tác giả Gio-an dùng “dấu lạ”, các tác
giả khác dùng là phép lạ. Phép lạ là gì? Dấu lạ là gì? Phép lạ là điều xảy ra
cách lạ thường và ngoài quy luật tự nhiên. Ví dụ, tuần vừa rồi Chúa làm phép lạ
5 chiếc bánh và hai con cá hóa ra nhiều bánh. Còn dấu lạ là hành động lạ thường
vượt trên tự nhiên và hành động là dấu chỉ để noi theo nên gọi là dấu lạ. Dấu
lạ là thực tại khả giác chúng ta tiếp nhận bằng giác quan đồng thời chuyển tải
nội dung tư tưởng mà ta không nhìn thấy bằng mắt thường. Ví dụ cái bắt tay chỉ
đến tình thân ái, cái cúi đầu chỉ đến lòng kính trọng, tôn kính… Vậy làm thế
nào chúng ta đón nhận dấu lạ Thiên Chúa gởi đến cho mình trong cuộc sống hôm
nay?
Việt
Nam muốn biết và hiểu được người nước ngoài thì phải học ngoại ngữ, mà ngôn ngữ
là một hệ thống dấu chỉ giúp hiểu tâm tình và tư tưởng của con người. Vì thế,
muốn đọc được dấu chỉ của Thiên Chúa, chúng ta phải hiểu được ngôn ngữ của
Thiên Chúa, qua đó mình nghe tiếng Ngài và sứ điệp Ngài gởi cho ta. Học một
sinh ngữ cần phải tiếp cận, ví dụ học tiếng Anh, chúng ta phải học từ vừng,
phải thao luyện nghe, nói, đọc viết miệt mài…thì mới nói và hiểu thông thạo. Như
thế, để tiếp cận ngôn ngữ của Thiên Chúa, chúng ta phải đọc, học Thánh Kinh và
cầu nguyện để quen với tâm tư, tư duy của Thiên Chúa và đọc ra những dấu lạ
Chúa làm qua dòng lịch sử cứu độ. Chúng là những dấu chỉ đưa ta về với Thiên
Chúa nguồn cội yêu thương, hạnh phúc và bình an.
Nhân
ngày lễ Lòng Chúa Thương Xót một chứng nhân kể rằng: “Con là Đỗ Minh Triệu sinh
năm 1968, bị mắc chứng loạn dưỡng cơ quái ác làm teo cơ bắp từ năm 10 tuổi, tê
liệt hầu như toàn thân, chỉ cử động được các ngón tay. Anh được mẹ chăm sóc,
thay quần áo, tắm rửa, gội đầu, đút cơm… như bé sơ sinh. Nhiều lần phần thì bệnh
hành hạ đau đớn vô cùng, phần thì thương mẹ khi nhìn mẹ tóc bạc da mồi ngày đêm
vất vả lo cho con. Anh định tự tử vì muốn mẹ đừng thấy anh sống tật nguyền đau
đớn, hình hài chẳng khác bộ xương cách trí… Nhưng nhìn thấy hành động yêu
thương và nhớ lại lời mẹ nói với anh: “Con
là lẽ sống của mẹ, cả đời mẹ được chăm sóc con như một em bé, mẹ rất hạnh phúc. Con cần can đảm sống để đối diện, thi
gan, thử thách với bệnh tật. Con hãy nói với Chúa: Lạy Chúa, này con đây.
Con đến để thực thi Ý Chúa!”, anh không tự tử nữa và làm theo lời mẹ bảo. Và được ơn
Chúa, nhờ công ơn mẹ mà anh được bình phục hoàn toàn cho tới nay 40 tuổi. Anh
nói đây là một dấu lạ, một sự tỏ rõ quyền năng của Đấng Tạo Hóa đã ban sự sống
cho con người qua người mẹ.
Vâng,
tình yêu là yếu tố làm nên phép mầu cho mẹ con anh Triệu. Cũng thế, dấu lạ Chúa
ban man-na và chim cút cho dân Ít-ra-en như dấu chỉ tình thương xót Chúa dành cho
con người. Ngài yêu thương chăm sóc con người từng miếng ăn, cơm bánh. Đỉnh cao
của hành động yêu thương của Thiên Chúa là dấu lạ Chúa Giêsu là tấm bánh trường
sinh. Ai đến với Chúa, không hề đói, ai tin vào Ngài sẽ chẳng khát bao giờ. Qủa
vậy, Chúa Giêsu tấm bánh cho mọi người được sống muôn đời là dấu chỉ lòng
thương yêu của Thiên Chúa đối với chúng ta. Chúa Giêsu là tấm bánh trường sinh
là dấu lạ gọi niềm tin vào quyền năng của Thiên Chúa chứ không phải để tin thì
cần phải có dấu lạ. Không phải tấm bánh làm ra tình thương, mà chính tình
thương làm ra tấm bánh và tấm bánh ấy chính Chúa Giêsu, bánh đích thực, bánh
đem sự sống cho thế gian. Vì vậy, Thánh Phaolô trong bài đọc 2 khẳng định rằng:
“Anh em đã chết, và
sự sống mới của anh em hiện đang tiềm tàng với Đức Ki-tô nơi Thiên Chúa. Khi
Đức Ki-tô, nguồn sống của chúng ta xuất hiện, anh em sẽ được xuất hiện với
Người, và cùng Người hưởng phúc vinh quang”.
Thế
giới chúng ta ngày ngay thực ra đã không thiếu và không bao giờ thiếu cơm bánh,
nhưng thiếu tình thương vì bánh đã không được bẻ ra cho hết mọi người. Cho nên,
Thánh Giáo hoàng Gio-an Phaolô II nói rằng xã hội hôm nay tuy là văn minh nhưng
thiếu tình thương, cho nên tuy văn minh thật nhưng văn minh sự chết. Hôm nay, Chúa
Giêsu đã cho chúng ta thứ bánh của tình thương và dặn dò: “Anh em phải ra công
làm việc, không phải vì lương thực mau hư nát, nhưng để có lương thực thường
tồn đem lại phúc trường sinh”. Lương thực trường tồn đó chính là Bánh Tình thương
là chính Chúa Giêsu, Bánh sự sống, lương thực đem lại sự sống và là sự sống
vĩnh cửu, bất hoại.
Và
để đón lấy Chúa Giêsu, Bánh trường sinh làm sự sống và lẽ sống cho mình, thì
“công việc” phải làm là “đến với” và “tin vào” Ngài. Vì thế, khi chúng ta đến
nhận lãnh “Lời Hằng Sống” và “Bánh Sự Sống” qua mỗi Thánh lễ, chúng ta được đưa
vào quỹ đạo yêu thương. Vì vậy, mỗi lần rước lấy Tấm Bánh Hằng Sống chúng ta
phải cảm nghiệm được Chúa Giêsu như tâm điểm luôn thu hút chúng ta đến với Ngài
và đến với nhau, làm cho tất cả nên một, một tấm bánh duy nhất: Bánh của tình
thương. Tóm lại, Bánh tình thương là dấu lạ Chúa Giêsu làm cho chúng ta nên trong
tình thương của Chúa. Vậy, tình thương dấu chỉ lớn nhất Chúa muốn chúng ta hôm
nay hãy đọc ra, đón nhận và sẵn sàng chia sẻ cho gia đình, giáo xứ, giáo hội và
xã hội được ấm no, an bình và hạnh phúc thật sự. Cho nên, trong
bài giảng nhân “Thánh Lễ Cầu Cho Việc Phúc Âm Hóa Các Dân Tộc” tại nước Ecuador, Đức
Thánh Cha nói: “Chúng ta
phúc âm hóa không bằng các lời lẽ đao to búa lớn hay những quan niệm phức tạp,
mà bằng “niềm vui Tin Mừng”, là niềm vui “tràn ngập cõi lòng và đời sống của
tất cả những ai biết gặp gỡ Chúa Giêsu. Vì những người biết chấp nhận ơn cứu độ
của Người đều được giải thoát khỏi tội lỗi, buồn sầu, trống vắng và cô đơn nội
tâm”.
Ước gì qua Lời Chúa hôm nay
trong khuôn khổ của Năm Phúc Âm hóa giáo xứ và cộng đoàn, xin cho mỗi người
chúng ta biết chia sẻ tình thương cho nhau qua việc phục vụ, thăm viếng, an ủi,
hy sinh và tha thứ cho nhau. Đó chính là những việc làm và dấu chỉ cụ thể để Chúa
và Phúc âm của Ngài được hiện hữu nơi môi trường giáo xứ hay cộng đoàn chúng ta
vì chưng “Ubi caritas est, Deus ibi est”, đâu có tình yêu thương ở đó
có Đức Chúa Trời. Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét