1. Lịch sử
Từ thế kỷ VI, bên Giáo hội Đông
phương, thánh truyện Đức Mẹ thăm viếng Thánh Ê-li-sa-bét theo Thánh sử Luca (1,39-56)
được đọc ngày thứ Sáu sau Chúa nhật III mùa Vọng nhưng chưa phải là lễ, đến sau
thì mừng lễ vào ngày 2 tháng 7.
Bên Tây phương, năm 1263, Dòng
Phanxicô khởi xướng mừng lễ này. Năm 1386, Công đồng Prague
nước Áo công nhận lễ này do mỹ ý của Đức Cha Gioan Jenstein, Tổng Giám mục
thành Prague
mừng lễ vào ngày 28 tháng 4 với hai lý do. Lý do thứ nhất: xin ơn hiệp nhất
Giáo hội trong thời kỳ có sự tranh chấp giữa Giáo hoàng giả Clementê III tại Avignon (Pháp) với Đức
Urbanô VI tại Rôma. Thứ hai, Mừng lễ này ngoài mùa Chay, và trong mùa Phục sinh
sau lễ Truyền tin ngày 25 tháng 3.
Năm 1389, Đức Urbanô VI chuẩn bị
thành lập lễ này trong khắp Giáo hội để công bố Năm Thánh 1390. Nhưng chưa kịp
thi hành thi ngài băng hà ngay năm đó. Đức Bônifaciô IX lên nối quyền liền thi
hành quyết định của vị tiền nhiệm, năm 1401 ngài thành lập lễ này vào ngày mùng
2 tháng 7 hàng năm trong khắp Giáo hội. Năm 1441, Công đồng Basel (Thụy Sĩ) xác nhận lễ này. Đức Sixtô IV
soạn kinh Nhật tụng đặc biệt. Đức Thánh Piô V đưa lễ này vào sách kinh Phụng
vụ. Năm 1608 Đức Clêmentê VIII đặt kinh Phụng vụ và lễ như ngày nay. Năm 1969,
Đức Phaolô VI đổi sang ngày 31 tháng 5 sau ngày lễ Truyền tin ngày 25 tháng 3,
và trước lễ sinh nhật Thánh Gioan Tẩy giả ngày 24 tháng 6.
2. Suy niệm
CUỘC THẮM VIẾNG TÌNH YÊU
Đức Maria đã đi thăm người chị họ
Ê-li-sa-bét. Dù đường sá xa xôi, vất vả, qua miền đồi núi, Đức Maria vẫn lên
đường viếng thăm vì yêu thương. Chính tình thương đã thúc đẩy bước chân Mẹ. “Đẹp thay trên đồi núi, bước chân người
loan báo Tin mừng, công bố bình an, người loan tin hạnh phúc, công bố ơn cứu độ”
(Is 52,7).
Tình yêu đòi hỏi phải biểu lộ
ra, chứ không giữ kín bên trong. Một tình yêu giữ kín, không được biểu lộ thành
hành động, không phải là một tình yêu đích thực. Tình yêu phải được biểu lộ ra
thành sự quan tâm, chăm sóc, năng tìm cách gặp gỡ, giúp đỡ, hy sinh cho người thân,
làm cho người thân trở nên tốt đẹp, hạnh phúc hơn.
Tình yêu đích thực đòi hỏi
phải năng gặp nhau, nhất là những lúc người mình yêu có chuyện vui buồn. Đức
Phật nói: “Yêu nhau mà không được ở gần nhau, mà phải xa cách nhau thì sẽ đau
khổ”. Ngài gọi cái khổ ấy là “ái biệt ly khổ”. Tục ngữ có câu: “Nhất nhật bất
kiến như tam thu hề!” (một ngày không gặp nhau thì dài như ba năm). Do đó, đi
thăm viếng nhau là đòi hỏi của tình yêu đích thực, là biểu lộ sự quan tâm đến
nhau.
Đức Mẹ là mẫu gương tuyệt vời.
Khi đến thăm bà Isave, Mẹ đem Chúa đến cho người thân của mình. Nhờ Mẹ mang
Chúa đến, nên không chỉ bà Ê-li-sa-bét vui mừng, mà hài nhi trong lòng bà cũng
vui theo mà “nhảy lên” hân hoan. Nhảy mừng diễn tả niềm vui. Đây là niềm vui ơn
cứu độ. Sự hiện diện của Đức Maria mang đến niềm vui và còn có sự biến đổi
khiến hai mẹ con bà Ê-li-sa-bét, được tràn đầy Thánh Thần, và nhờ đó nhận ra
được sự hiện diện của Thiên Chúa nơi Mẹ. Gia đình Bà Ê-li-sa-bét là gia đình
đầu tiên được Chúa Cứu Thế viếng thăm. Đây là gia đình diễm phúc đón nhận niềm
vui ơn cứu độ.
Đến thăm nhau không chỉ là một
phương cách biểu lộ tình yêu, nói lên sự quan tâm, mà còn là một dịp thuận lợi
để đem Chúa đến cho người mình thăm viếng. Nhờ ta đem Chúa đến, mà niềm vui của
người được thăm tăng lên gấp bội, và họ nhận lãnh được Thánh Thần nhờ sự hiện
diện của Chúa do ta mang đến. Chính Thánh Thần của Chúa trong ta sẽ thánh hóa,
biến đổi họ nên tốt lành, thánh thiện hơn. Đem Chúa đến cho người mình thăm
viếng, không có nghĩa là mình nói thật nhiều thật hay về Chúa cho họ nghe. Đức
Maria có nói gì về Chúa với Bà Ê-li-sa-bét đâu! Chúa là tình thương, ta
chỉ mang Chúa đến cho tha nhân, khi chính ta thật sự yêu thương họ bằng một
tình yêu chân thực. Đến với nhau bằng tình thương, bằng niềm vui là sự gặp gỡ
có Chúa hiện diện rồi. Khi người ta mang hận thù oán ghét, ý nghĩ đen tối đến
với nhau thì nảy sinh bất hoà chiến tranh và đau khổ. Ta chỉ mang Chúa đến cho
tha nhân khi ta đến với ý muốn làm hiện thân của Chúa đối với họ, và coi họ
cũng là hiện thân của Chúa đối với mình. Cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn nói rằng
ngày sau sỏi đá còn có nhau, thì chúng ta ngày hôm nay cần có nhau, cần phải năng
thăm viếng những người chúng ta yêu mến, đặc biệt, những người bệnh tật, già
cả, những người nghèo hèn, đau khổ, những người khô khan thờ ơ, những gia đình
rối rắm bất hoà… Họ rất cần đựơc thăm viếng. Đến thăm nhau là một phương cách
tuyệt vời để biểu lộ tình huynh đệ, tình yêu thương của đạo Chúa.
Thiên Chúa yêu thương nhân
loại nên đã ban tặng Con yêu dấu là Đức Giêsu. Người đến với con người trong
lịch sử, cách đây hơn 2000 năm. Người đem ơn cứu độ và đem hạnh phúc đến cho
mọi người, cho từng người. Khi còn tại thế, Đức Giêsu đã đến thăm nhiều người,
nhiều gia đình. Người quan tâm chăm sóc chữa lành những bệnh nhân. Người giảng
dạy và ân cần với những người nghèo. Người cải hóa nhiều tội nhân. Người biểu
lộ tình yêu thương cho mọi người. Đức Giêsu muốn chúng ta tiếp nối công việc
của Người.
Đức Maria viếng thăm, phục vụ
và đem Chúa đến với gia đình bà Ê-li-sa-bét. Đó là hình ảnh tuyệt đẹp và là mẫu
gương cho mọi tín hữu noi theo Mẹ. Dành thời giờ quý báu để thăm nhau.
Chia sẻ, tình thương và đem niềm vui có Chúa cho tha nhân luôn là sứ vụ của con
cái Chúa.
3. Tâm sự với Mẹ
Lạy
Mẹ Maria, xin Mẹ giúp chúng con biết quan tâm đến niềm vui, nỗi khổ, và nhu cầu
của từng người sống chung quanh chúng con. Xin giúp chúng con biết hy sinh thì
giờ cho dù rất quí báu để năng đến gặp gỡ, thăm viếng nhau, hầu nhờ đó thông
cảm được những nỗi vui buồn và nhu cầu của anh chị em. Xin giúp chúng con biết
sẵn sàng chia vui sẻ buồn và tìm mọi cách để giúp đỡ những nhu cầu chính
đáng của họ. Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét