SỐNG ĐỨC TIN CỦA NGƯỜI
KI-TÔ HỮU
TRONG ĐỜI SỐNG HÔM NAY
QUA VIỆC THI HÀNH LỜI CHÚA
VÀ GIÁO HUẤN CỦA GIÁO HỘI
Nhân loại đã bước vào
thế kỷ XXI, một thế kỷ được xem là sự mở đầu kỷ nguyên của thời đại văn minh
trí tuệ, hay gọi là thời đại của những
phát minh khoa học và kỹ thuật đã làm cho cuộc sống con người ngày được nâng
cao và cải thiện hơn về đời sống vật chất cũng như đời sống tinh thần.
Và đây là cơ hội cho tất
cả mọi người, đặc biệt là mỗi người Ki-tô hữu chúng ta - không chỉ tự khẳng định
mình mà còn biểu lộ mạnh mẽ khát vọng tiến xa hơn nữa về đời sống đức tin! Bên
cạnh đó, người Ki-tô hữu ngày nay đang đứng trước cơn khủng hoảng về các giá trị
luân lý, đạo đức và đang có nguy cơ loại Thiên Chúa ra khỏi cuộc sống. Vấn đề
này, không chỉ là sự lo lắng của các bậc làm cha mẹ mà còn là thách đố của những
người có trách nhiệm…
Như quí ông bà và anh
chị em chúng ta biết: Thử thách và cám dỗ là mối nguy hiểm nhất của chúng
ta đối với tình yêu Thiên Chúa và tha
nhân, nhưng cũng nhờ chúng mà đức tin của
chúng ta được tôi luyện ngày một mạnh mẽ hơn trước mọi cám dỗ và thử thách
trong đời sống đức tin. Thử thách và cám dỗ giống một những nốt nhạc đối vị làm
nổi bật giai điệu bài hát thêm thánh thót trầm hùng, làm cho bản nhạc hay hơn,
sáng hơn và hào hùng hơn. Cho nên, Đức Giêsu hôm nay đã muốn chịu thử thách và
cám dỗ là để làm cho tình yêu của Ngài đối với Chúa Cha và tha nhân nên mạnh mẻ
hơn, quyết liệt hơn và sắc son hơn. Quả thế, suốt cuộc đời trần thế của Chúa
Giêsu, Chúa gặp nhiều thử thách và cám dỗ từ khi sinh ra cho đến tận đồi Canvê
nhưng tất cả tư tưởng, lời nói và việc làm của Chúa đều hướng tới mục đích hoàn
tất ý muốn của Chúa Cha là đồng hành yêu thương cứu độ con người.
Cụ thể, bài TM chúng
ta nghe hôm nay quỷ đã cám dỗ Chúa, nài Chúa hãy dùng quyền năng của Ngài để
thoả mãn cơn đói khát cơm bánh, nhưng Chúa Giêsu cho biết rằng “Người ta sống không chỉ nhờ cơm bánh,
nhưng còn nhờ mọi lời miệng Thiên Chúa phán ra". Như vậy, cơm bánh là
cái cần thiết cho thân xác nhưng Lời Chúa cần thiết hơn cho tâm hồn, cho đời sống
đức tin của chúng ta vì tâm hồn điều khiến thân xác cho nên: “Người tốt thì lấy ra cái tốt từ kho tàng
tốt của lòng mình; kẻ xấu thì lấy ra cái xấu từ kho tàng xấu. Vì lòng có đầy,
miệng mới nói ra” (Lc 6,45). Vì vậy, Chúa Giêsu dạy chúng ta hôm nay sống
không chỉ nhờ cơm bánh nhưng được sống dồi dào hơn là nhờ bởi Lời Chúa, thi
hành Lời Chúa. Chỉ có sống Lời Chúa thì đức tin chúng ta mới sống động qua việc:
Phụng thờ Thiên Chúa trên hết mọi sự, vâng nghe và tuân giữ các điều luật Hội
Thánh qua các vị mục từ, thi hành bác ái, sống tình liên kết hiệp nhất yêu
thương với nhau trong cộng đoàn và sống công bằng hy sinh phục vụ tha thứ cho
nhau trong cuộc sống.
Hôm nay mỗi người chúng
ta qui tụ về đây để tỉnh ngộ, tức là nhìn vào cuộc đời Kitô hữu của mình từ bao lâu nay mình sống đức tin như thế nào
trong tương quan với Chúa và với tha nhân? Đã trọn lành như lòng Chúa Giêsu
mong muốn hay chưa? Chúng ta cùng nhau xét mình xem: Đức tin thật sự đã có hành
động chưa? Hành động như thế nào?
Trước hết xin chia sẻ
với tất cả mọi người một số thực trạng sống
đức tin của người Ki-tô hữu trong thời đại văn minh:
1. Đức tin là gì?
Ngày nay, nhiều người Ki-tô hữu- đăc biệt các
bạn trẻ sống đức tin rất vững vàng, họ không những siêng năng tham dự Thánh lễ
các ngày Chúa nhật mà cả những ngày thường. Họ không chỉ sống hình thức bề
ngoài mà cả nội tâm bên trong. Có những bạn vào mỗi thứ Sáu hằng tuần còn ăn
chay, dành tiền bố thí cho người nghèo. Tôi được một bạn chia sẻ: “Hằng tuần,
em ăn chay không chỉ để thông phần với Chúa mà còn cơ hội giúp đỡ người nghèo”.
Hơn nữa, quí ông bà và anh chị em đã và đang
tham gia tích cực vào các hội đoàn, chẳng hạn như Ban mục vụ - sinh viên Công
giáo, ca đoàn… Qua đó, nhiều bạn không chỉ được học hỏi, đào sâu và cảm nghiệm
được giá trị của Lời Chúa mà còn đem ra thực hành. Bạn Hạnh - sinh viên năm thứ
hai Đại học - cho biết: “Quả thực, từ khi tham gia vào các sinh hoạt của nhà thờ,
em cảm thấy đức tin của mình ngày càng vững vàng hơn, nhất là khi gặp khó khăn
thử thách, em được các cha và bạn bè trong nhóm chia sẻ, nâng đỡ”. Đồng thời, một
số bạn trẻ đã trở thành những cộng tác viên rất đắc lực trong công tác tông đồ
và những hoạt động từ thiện của giáo xứ mình.
Thế nhưng, vẫn còn một số người Ki-tô hữu
ngày nay làm cho chúng ta không khỏi thất vọng và lo lắng cho thế hệ tương lai…Ở Nhật, việc
chúng ta đi lễ đang giảm dần một cách trầm trọng, nhiều người và đặc biệt các bạn
trẻ ngày nay coi việc đi lễ là một gánh nặng. Đi vì bổn phận, hoặc vì gượng ép.
Họ đến nhà thờ là do cha mẹ thúc giục, không đi không được, hoặc vì không đi sợ
mắc tội chứ không vì niềm tin và lòng mến. Họ có mặt ở nhà thờ nhưng không hề ý
thức mình đang có mặt ở đó để làm gì, chỉ mong sao giờ lễ mau kết thúc. Một số
bạn đi tham dự Thánh lễ, cha xứ hỏi bài Tin Mừng mới đọc xong Chúa Giêsu nói
gì? Họ không sao trả lời được. Bởi vì, họ không chú ý lắng nghe, ngồi trong nhà
thờ nhưng tâm trí lại nghĩ đến những việc bên ngoài. Thậm chí, Họ đứng ngoài đường
dự lễ để đùa giỡn, chuyện trò, chơi game trên điện thoại di động… chẳng quan
tâm Thánh lễ đang đến đâu và chủ tế đang làm gì, chỉ biết có người ra về là họ
nổ máy chạy thẳng…
Và vẫn còn những điều đáng buồn khác, nhiều người
Ki-tô hữu ngày nay sống đức tin rất hời hợt. Có dịp tiếp xúc với các bạn trẻ
đang học lớp giáo lý hôn nhân, tôi thật ngỡ ngàng về một số đông không biết gì
về giáo lý căn bản, ngay cả những kinh đọc hằng ngày họ cũng không thuộc. Họ
mang danh nghĩa là đạo gốc nhưng dường như họ theo đạo chủ yếu làm cho cha mẹ
vui lòng, không ý thức mình là người Kitô hữu. Một bạn trẻ nói: “Những việc như
đi nhà thờ, đọc kinh và cầu nguyện chỉ là do thói quen, cũng như do áp lực của
những người thân”. Như vậy, hơn bao giờ hết, ngày nay, đức tin của người Ki-tô
hữu chúng ta đang xuống dốc trầm trọng. Một người mẹ chia sẻ: “Mỗi lần tôi nhắc
nhở đứa con trai đi tham dự Thánh lễ, nó trả lời rằng: “Thời đại này, đến nhà
thờ làm gì hả mẹ? Chỉ cần mình tin có Chúa là đủ. Mẹ thử nghĩ xem, mấy đứa bạn
con có đi lễ đâu mà nhà nó vẫn giàu có đấy thôi”.
2. Đức tin là một ơn của Thiên Chúa
Đức tin là một ơn của
Thiên Chúa,nhưng cũng là một hành động tự do sâu xa của con người tín thác nơi
Thiên Chúa, là Đấng yêu thương con người. Nói cách khác, Đức tin là sự đáp lại
tình yêu của chúng ta đối với Thiên Chúa. Qủa thế, Phaolô trong bài đọc hai hôm
nay khẳng định: “Lời Thiên Chúa ở gần bạn, ngay trên miệng, ngay trong lòng. Lời
đó chính là lời chúng tôi rao giảng để khơi dậy đức tin. Nếu miệng bạn tuyên xưng
Đức Giê-su là Chúa, và lòng bạn tin rằng Thiên Chúa đã làm cho Người sống lại từ
cõi chết, thì bạn sẽ được cứu độ. Quả thế, có tin thật trong lòng, mới được nên
công chính; có xưng ra ngoài miệng, mới được ơn cứu độ” (Rm 10,8-10). Như vậy,
khi chúng ta sống Lời Chúa, thì đức tin chúng ta sống động nhờ đó Thiên Chúa đến
gần chúng ta.
Sách Sáng Thế chương
18 kể lại câu chuyện việc Thiên Chúa lập giao ước với tổ phụ Áp-ra-ham vì ông
tin Chúa. Tổ phụ Áb-ra-ham đã tín thác trọn vẹn nơi Thiên Chúa, tin vào các lời
Ngài hứa và tương lai mà Thiên Chúa hoạch định ra cho ông trong khi ông chưa có
được gì cả. Chính thái độ tín thác hoàn toàn này khiến Ab-ra-ham thành mẫu gương
và là cha của những người có lòng tin thuộc mọi thời đại. Tiếng Do thái “Aman”
từ đó phát sinh ra tiếng Amen mà chúng ta thường dùng để kết thúc một lời nguyện
là động từ "tin" nhưng nó có nghĩa gốc là cậy dựa trên, dựa vào. Như
thế tin có nghĩa là chỉ cậy dựa vào hay tín thác vào Thiên Chúa và sống lời
Thiên Chúa mà thôi để rồi bước đi theo chương trình Thiên Chúa đề nghị với
chúng ta. Một chương trình bí nhiệm khác với những gì chúng ta tưởng, nghĩ và
mong ước. Cho nên, đức tin đòi buộc chúng ta sẵn sàng ra khỏi môi trường sống đảm
bảo, ra khỏi những thói quen, kiểu cách sống qui ước của chúng ta để đưa ra tay
ra nắm chặt lấy bàn tay của Chúa để cho Ngài hướng dẫn, bước đi theo và sống với
Ngài.
Vì thế, theo Chúa là
hành trình. Hành trình đó là hành trình tâm linh ghi dấu đức tin. Nhưng hành
trình bước đi theo Chúa không phải lúc nào cũng thuận lợi. Con đường đi đến
cùng Thiên Chúa không phải lúc nào cũng đầy hoa thơm. Hành trình đó là một hành
trình dài vì chúng ta phải bước đi suốt cuộc đời mình. Con đường đó là con đường
chông gai đầy sỏi đá và lúc nào đó ta cũng sẽ vấp ngã và bước đi trong “đêm tối
đức tin” để sống với những kiểu, cách sống đức tin giả tạo làm thành những biểu
hiện của một“bệnh đức tin”
Có đời sống đức tin
được xây dựng bằng thái độ“chấp nhận”
cách thuần thành, không ý kiến, không thao thức. Đó là những lớp người đạo đức
và cũng là những con người bình dân, thật thà, chất phác. Những người này không
thao thức một vấn đề cụ thể về đời sống đức tin để dám chất vấn đời sống đạo của
mình hay cật vấn người khác. Ai nói sao, bảo gì thì bản thân làm theo thế đó. Sự
chấp nhận quá dễ dãi là điều tốt nhưng cũng không kém phần nguy hại. Nguy hại
vì bản thân dễ đánh mất căn tính Kitô hữu mơi mình. Sự chấp nhận quá ưa dễ dãi
đó nhiều khi làm bản thân không nhận ra được: “Tôi là Kitô hữu nghĩa là làm
sao? Chất Kitô hữu trong người tôi như thế nào?”.Sự chấp nhận cách dễ dãi làm
cho bản thân chỉ nhận ra được:“Tôi là Kitô hữu chỉ vì tôi được rửa tội từ nhỏ”
hay “Tôi sinh ra trong môi trường toàn Kitô giáo mà ai cũng theo đạo nên tôi phải
theo?”.
Có đời sống đức tin
quy định bằng “luật lệ” chứ không phải
là một đam mê chân chính theo các giá trị Tin Mừng. Lớp người này là đại đa số
các bạn trẻ. Các bạn ngày nay đang có khuynh hướng sống theo kiểu chạy theo
những giá trị làm cho bản thân được vui thích hơn là những giá trị làm
cho họ hạnh phúc thực sự. Các bạn không muốn đặt ra một kỷ luật cho riêng
mình để phấn đấu nhưng là luôn bằng lòng với những gì mình làm vì trong suy
nghĩ và chọn lựa của họ, cái tôi quá lớn và họ cho rằng tôi như vậy là được
rồi và đó là một đời sống đức tin rất nguy hại và không kém phần nguy hiểm cho
một đời sống Đạo thực sự.
Có đời sống đức tin
chỉ ch“nói mà không làm”. Đó là một
thái độ giả tạo, thiếu sức sống chỉ muốn sống an nhàn, chấp nhận điều dễ dãi
làm thiếu lửa dấn thân. Chính kiểu sống đức tin đó làm cho chính bản thân không
giữ được đức tin của mình, và một cách nào đó, đời sống đức tin như thế sẽ có
nguy cơ tách bản thân ra khỏi Thiên Chúa và gương mù lôi kéo người khác ra xa rời
Thiên Chúa.
Cũng có đời sống đức
tin trọng vẻ “bề ngoài” mà thiếu tâm tình “bên trong”. Đó là thái
độ sống đức tin chỉ tập trung, chú trọng đến những cái bên ngoài và không
còn tha thiết, thao thức, đến nét đẹp bên trong tâm hồn nữa.
Ngoài ra, cũng vẫn
còn đó đời sống đức tin theo kiểu “nửa
mùa” khi vui, khi thành công thì tôi là Kitô hữu. Khi buồn, đau khổ, thất bại
thì tôi không sống, không tuân giữ luật Chúa dạy. Chính cung cách sống đức tin
đó sẽ làm cho mọi người có cảm tưởng đạo của Chúa Giêsu là một đạo hình thức
Các kiểu sống đức tin
đó rất nguy hại vì dễ làm cho người Kitô hữu dần đánh mất căn tính của mình.
Tin thì cũng yêu, yêu thì phải hành động. Hành động đẹp nhất là dám ra khỏi con
người mình để gieo mình, đắm mình vào những gì mình tin. Do đó, chúng ta hiểu
được phần nào lời dạy của Thánh Giacôbê: “Đức tin không có hành động thì quả là
đức tin chết” (Gc 2,17).
Những kiểu, cách sống
đức tin trên, có lẽ, xuất phát từ một cái nền đó chính là khuynh hướng tự nhiên
của con người. Cái gì là khuynh hướng tự nhiên thì con người dễ chiều theo, dễ
đáp ứng là làm theo. Nói theo ngôn ngữ triết học, con người là khả giác và
thích cái gì là cụ thể. Con người là nhân vị có lí trí và ý chí tự do. Lý trí để
nhận biết và ý chí tự do để hành động và chịu trách nhiệm về hành động của
mình. Do đó, chúng ta cần phải đặt lại đời
sống đức tin nơi chính mình. Đặt lại đời sống đức tin của mình, chúng ta phải
nhận ra Chúa Giêsu là một “người anh”, “người bạn”, “người Cha”. Một người anh
Giêsu rất gần gũi và chia sẻ cùng kiếp người với những lo toan cuộc sống. Một
người bạn Giêsu cùng chia ngọt sẻ bùi qua những biến cố vui buồn. Một người Cha
luôn luôn giang cánh tay đón nhận bất cứ đứa con nào, chỉ cần nó biết trở về với
Cha của mình.
Mỗi người cần phải tự
vấn lương tâm mình: “Liệu rằng tôi là người mang danh Kitô hữu, tôi tự hào là
người có đức tin nhưng tôi đã là người sống đức tin thực sự chưa?”. Có lẽ,
chính đời sống của mỗi người, chính tương quan sống của mỗi người với Chúa và
tha nhân là câu trả lời đẹp nhất.
3. Nguyên nhân dẫn đến giảm sút đức tin của người Ki-tô hữu
Có rất nhiều nguyên
nhân dẫn đến tình trạng giảm sút đức tin của người Ki-tô nhưng vì thời gian có hạn
tôi chỉ xin nêu ra một vài lý do sau đây:
2.1.
Nguyên nhân bản thân
Do ảnh hưởng của các
“căn bệnh chủ nghĩa”: chủ nghĩa tự do (thích làm gì thì làm), chủ nghĩa cá nhân
(chỉ biết sống cho mình mà không cần quan tâm đến những người khác), chủ nghĩa
hưởng thụ (thích tiêu xài, hưởng lạc thú, thỏa mãn bản thân, tận hưởng sung sướng),
chủ nghĩa duy lợi (lợi dụng người thân bạn bè, cái gì tốt thì giữ cho mình còn
cái gì xấu thì trút lên người khác, đánh giá cuộc sống theo những món lợi), chủ
nghĩa tương đối (tất cả chỉ là tương đối: con người cũng tương đối thôi, học
cũng tương đối thôi, tình yêu cũng chỉ tương đối thôi, Thiên Chúa cũng tương đối
thôi, đạo nghĩa cũng tương đối thôi…) Chính vì thế mà tình tương thân tương ái,
việc chia sẻ trong cuộc sống của họ đang dần mất đi. Giờ đây, vật chất đối với
họ là trên hết, nên hậu quả là họ dễ dàng chểnh mảng, bỏ bê việc chăm lo đời sống
thiêng liêng, là bổn phận rất cần thiết cho đời sống tâm linh của người mang
danh Kitô hữu.
Đồng thời,
do các bạn sống xa gia đình, xa người thân, nên không có ai dạy dỗ bảo ban.
Hơn nữa, khi còn ở nhà, họ thường được cha mẹ động viên nhắc nhở việc thiêng
liêng như đi lễ, chịu các phép bí tích, còn bây giờ thì không những chẳng có ai
nhắc nhở, mà còn bị bạn bè lôi kéo rủ rê vào chỗ vui chơi, giải trí; hoặc các bạn
phải sống xa nhà thờ nên việc đi lễ trở nên khó khăn, nặng nề.
2.2.
Nguyên nhân từ gia đình
“Gia đình là Giáo hội
tại gia, là trường học tự nhiên và căn bản trong nền giáo dục Kitô giáo”[1]. Thế
mà nhiều gia đình trẻ ngày nay, việc cha mẹ dạy dỗ con cái sống đức tin là điều
hiếm có. Ngay cả việc đọc kinh sáng tối cũng chẳng mấy ai giữ. Việc giáo dục đức
tin cho con cái phó mặc cho nhà thờ, giáo xứ. Có những cha mẹ vì quá nhiều việc
nên không có thời gian nghĩ đến Chúa; thậm chí, một số cha mẹ còn không muốn
cho con đi học giáo lý mà bắt con đi học thêm hay ở nhà học bài vì lý do bài vở
quá nhiều. Cũng có một số cha mẹ cho con đi học giáo lý nhưng không quan tâm
con học ra sao, nhiều khi con nói đi học giáo lý nhưng lại trốn đi chơi game,
đi trơi với bạn bè…
Nhiều gia đình ngày
nay không những không chú trọng điều này mà còn chẳng quan tâm đến việc xây dựng
nếp sống trong gia đình, cha mẹ thiếu gương mẫu về đạo đức, về lối sống và
không lo dạy bảo con cái biết Chúa, dạy con cách làm dấu, đọc kinh; thậm chí, một
số cha mẹ còn không thuộc kinh. Theo thạc sĩ tâm lý nữ tu Hồ Thị Hạnh cho biết:
“Một trong những nguyên nhân dẫn đến giảm sút đức tin ở giới trẻ là do sự giáo
dục của gia đình còn quá lỏng lẻo, ít quan tâm tới các em”. Hơn nữa, nhiều gia
đình không có thói quen dành thời gian để đọc kinh hay cầu nguyện chung. Vì thế,
con cái không ý thức được tầm quan trọng của cầu nguyện cũng như việc đọc kinh
chung.
2.3.
Nguyên nhân từ giáo xứ
Kinh nghiệm ở Nhật cho
chúng ta thấy rất rõ những thiệt thòi do việc người Ki-tô hữu không được huấn
luyện đức tin một cách kỹ càng trong giáo xứ vì thiếu vắng linh mục - thiếu
nhân sự - thiếu sức sống của các bạn trẻ. Giáo xứ chỉ có thể tổ chức các lớp
giáo lý, đủ “lẽ đạo” cho các em xưng tội và rước lễ lần đầu. Việc huấn luyện đức
tin dừng lại sau khi các em đã xưng tội và rước lễ lần đầu.
Mặt khác, người Ki-tô
hữu giới trẻ không còn cưu mang những ưu tư, thao thức xây dựng giáo xứ, Giáo hội
theo cách trẻ trung và ao ước dấn thân thực hiện sứ vụ tông đồ của mình. Chẳng
hạn: chúng con muốn cộng tác với cha xứ - cộng đoàn,nhưng chúng con thiếu kinh
nghiệm – không có thời gian – công việc kiếm tiền để mưu sinh cuộc sống…. Thiết
nghĩ rằng, nếu chúng ta không thử một lần, không té ngã, thì chu1g ta sẽ chẳng
bao giờ có kinh nghiệm, và rồi người trẻ mãi mãi vẫn chỉ đứng ngoài lề mà thôi.” Hơn nữa, chúng ta không có sự đồng cảm với nhau,
không biết chia sẻ và nâng đỡ nhau trong công việc chung. Thậm chí chúng ta chỉ
biết dung quyền của mình để nói, để chỉ trích người khác thay vì đưa một bàn
tay nhỏ bé của mình để san sẻ gánh nặng với những người có trách nhiệm: cha xứ,
trưởng cộng đoàn và các hội đoàn…
2.4.
Nguyên nhân từ xã hội
Người Ki-tô hữu trẻ
ngày nay đang bị thử thách bởi những cám dỗ của phong trào, của một nhóm người.
Họ chạy đến Đức Mẹ hay các Thánh khi gặp đau khổ, họ nghe ở đâu có dấu lạ hay Đức
Mẹ hiện ra là họ tò mò chạy đến xem bằng được, nhưng tại nhà thờ, nơi có Chúa
đang ngự trên bàn Thánh, nơi nhận được ơn phúc dồi dào, thì họ lại không đến?
Bên cạnh đó, do khoa
học phát triển làm cho con người trở nên thực dụng hơn, và họ cũng đòi những gì
họ tin phải sờ được thấy được, kiểm chứng được mới tin. Chẳng hạn, cầu nguyện cứ
đòi phải Chúa nhận lời ngay, Chúa chưa đáp ứng thì bỏ nhà thờ. Đồng thời, do ảnh
hưởng của thời đại toàn cầu hóa, người Ki-tô hữu hôm nay dường như đang khao
khát chờ đợi một điều gì đó khác hơn so với những lối cử hành Thánh lễ buồn tẻ.
Điều này có thể thấy rõ vào những lễ Chúa nhật, một số bạn thường đi tới các
giáo xứ có Thánh lễ long trọng, bài giảng thật hấp dẫn và sống động, ca đoàn
hát hay… dễ thu hút họ. Linh mục An-Phong-sô Phạm Gia Thụy, CSSR cho biết: “Do đời sống tục hóa làm cho giới trẻ đánh
mất cảm thức về đời sống tâm linh nên họ không thiết tha đến với Chúa nữa”.
Có thể nói, lối sống
của thời đại 4.0 là lối sống mở. Quan niệm về luân lý cũng biến đổi nhiều so với
sự đổi thay của môi trường sống là nơi diễn ra những khác biệt về kinh tế xã hội,
chủng tộc, văn hóa giới tính,v.v. tạo nên những thách đố khác nhau, gây ảnh hưởng
trực tiếp đến đời sống đức tin của mỗi người Ki-tô hữu chúng ta. “Một Giám mục Á Châu có lý khi ví toàn cầu
hóa như một luồng gió mát lạnh đem đến nhiều lợi ích và thỏa mái, mà chúng ta cần
mở rộng cửa để đón nhận. Mặc dù, đôi khi nó cũng mang chứng khí, bão tố và một
vài con muỗi”.
Đứng trước những cám
dỗ và thử thách đó, hôm nay mỗi người trong chúng ta thử nhìn lại:
* Đời sống đức tin của
chúng ta với Chúa và đối với tha nhân có thật sự còn sống hay đã chết dần chết
mòn?
* Tôi có tín thác một
cách tự do nơi một mình Thiên Chúa là Cha yêu thương cứu độ tôi?
* Tôi có gắn bó với Đấng
trao ban cho tôi niềm hy vọng và sự tin tưởng?
* Tôi có ý thức được
rằng chính Thiên Chúa đã tự tỏ lộ ra nơi Đức Kitô, đã cho thấy gương mặt thương
xót của Người và thực sự sống gần gũi với tôi?
* Tôi đã sống thế nào
với niềm tin rằng Thiên Chúa đã sai Con Một đến thế gian để nhờ Con Một của Người
mà tôi được sống.
* Tôi có thầm tín rằng
không phải tôi đã yêu mến Thiên Chúa, nhưng chính Người đã yêu thương tôi, và
sai Con của Người đến làm của lễ đền tội cho tôi (Ga 4,10)?
* Tôi có tin rằng
Chúa Giêsu đã ủy thác cho Giáo Hội mọi quyền bính để coi sóc đoàn chiên của
Ngài nơi trần gian này không?
* Tôi có vâng nghe và
tuân giữa các luật điều Hội Thánh dạy hay không? Nếu tôi tin vào Thiên Chúa,
thi hành Lời Chúa và Giáo Hội dạy, thì tôi đã thực sự đáp lại tình yêu của
Thiên Chúa, nhờ đó mà chúng ta được tuyển chọn vào Dân Thánh Chúa.
Và….
3. Để củng cố đức tin của chúng ta. Tôi
xin phép gợi ý một vài điều như sau:
3.1.
Về phía bản thân
Để củng cố đức tin, bản
thân người Ki-tô hữu không chỉ cố gắng học hỏi trau dồi về giáo lý, Kinh Thánh
mà còn phải sống đức tin một cách sung mãn. Chính Đức Thánh Cha Bênêdictô XVI
đã nói: “Các bạn thân mến, tôi mời gọi các bạn hãy tăng cường con đường đức tin
của các bạn nơi Thiên Chúa, là Cha của Đức Giêsu Kitô Chúa chúng ta”.
Hơn nữa, các bạn
siêng năng tới với Chúa, nhất là đến với bí tích Thánh Thể và bí tích Giải Tội,
chúng ta sẽ gặp gỡ được Đấng mà chúng ta ngày đêm tôn thờ và hết lòng yêu mến,
tha thứ cho chúng ta. Chân phước Gioan Phaolô II đã nói: “Hỡi các bạn trẻ thân mến, hãy học “nhìn thấy”, “gặp gỡ” Chúa Giêsu
trong bí tích Thánh Thể, tại đó Ngài hiện diện và gần gũi đến độ trở nên lương
thực cho hành trình của chúng ta; trong bí tích Thống Hối, qua đó Chúa biểu lộ
lòng từ bi của Ngài bằng cách ban ơn tha thứ”. Ngài còn nói: “Các con thân
mến, các con hãy tự dấn thân làm nên Giáo hội. Vì thế, các con càng đi sâu vào
hiệp thông với Chúa Giêsu: nhờ phụng vụ, giáo lý đời sống huynh đệ trong cộng
đoàn. Các con hãy khiêm tốn và quảng đại tham gia các sinh hoạt của giáo xứ,
các đoàn thể”.
Bên cạnh đó, các bạn
hãy noi gương các Thánh là những người đã đổ ra đến giọt máu cuối cùng để bảo vệ
đức tin của mình. Chẳng hạn như Chân Phước Anrê Phú Yên đã dâng hiến cả tuổi trẻ
của mình để bảo vệ đức tin. Trong hạnh các thánh, chúng ta có nhiều tấm gương của
các thánh đã xây dựng cuộc sống của họ trên Lời Chúa. Tổ phụ Abraham là người đầu
tiên trong số những người ấy. “Cha chúng ta trong đức tin” đã vâng phục Thiên
Chúa, Đấng đã yêu cầu ông rời bỏ quê hương để tiến bước về một xứ xa lạ.
“Abraham đã tin Thiên Chúa, và điều này làm cho ông được coi là công chính, và
ông được gọi là bạn của Thiên Chúa” (Gc 2,23).
Vì Thiên Chúa là Tình
Yêu cho nên “tin” là phải “yêu”, yêu người như Chúa yêu ta. Mời mỗi người chúng
ta cùng nhìn vào con người thật của Stêphanô: Khi chấp nhận bị người ta xử tử bằng
cách ném đá để làm chứng cho niềm tin vào Đức Giêsu, trước lúc trút hơi thở cuối
cùng, thánh nhân đã ngước mắt lên trời mà nguyện rằng: “Lạy Chúa, xin đừng chấp họ tội này” (Cv 7,60).
l Gương sống của thiếu
nữ Maria Goretti, sau khi bị kẻ cuồng dâm 20 tuổi Alessandro đâm nhiều nhát dao
vào người vì chống trả, đã nói: “Vì tình
yêu Chúa Giêsu, tôi tha thứ cho anh ấy và muốn anh ấy sẽ ở trên Thiên Đàng với
tôi.”
l Nhìn vào con người
linh mục Maximilian Kolbe đã tình nguyện chịu chết thay cho một người tù không
hề quen biết trong trại tập trung Đức Quốc Xã năm 1941.
l Cuối cùng, chúng ta chứng kiến hình ảnh Chân
Phước Gioan Phaolô II, đích thân xin nhà cầm quyền Ý tha cho người đã ám sát
mình là Mehmet Ali Agca và vào tù thăm anh ta để nói với anh rằng: “Tôi tha thứ cho bạn.”
Một tình yêu thật sự
phải xuất phát từ trái tim chỉ mong muốn điều tốt lành và hạnh phúc cho tha
nhân. Đó là cách các bạn sống đức tin và thể hiện niềm tin cho thế giới hôm
nay. Hãy để lời Chúa triển nở trong lòng chúng ta: “Anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em” (Ga
13,34).
Tình thương Chúa luôn
nâng đỡ chúng ta để chúng ta tín thác vào Chúa và bền đỗ theo Ngài đến cùng
trong mọi hoàn cảnh. Hôm nay Thiên Chúa vẫn hằng nâng đỡ vì “Người có quyền
năng khắc phục muôn loài, và sẽ dùng quyền năng ấy mà biến đổi thân xác yếu hèn
của chúng ta nên giống thân xác vinh hiển của Người” (Pl 3,21). Vì vậy, hãy tín
thác vào Chúa và nhờ lòng thương xót của Ngài, chúng ta sẽ lớn mạnh trong đức
tin như Tổ phụ Áp-ra-ham, Đức Mẹ, các Thánh. Một khi đức tin lớn mạnh, chúng ta
đặt trọn đời mình trong tay Chúa với trọn niềm tin yêu cho dẫu cuộc sống chúng
ta hạnh phúc, bình an hay khi gặp thử thách gian nan, đau khổ.
3.2.
Về phía gia đình
Gia đình đóng vai trò
rất quan trọng trong việc giúp các bạn sống đức tin một cách sung mãn. Một gia
đình mà trong đó cha mẹ và mọi người sống đạo đức, thánh thiện biết yêu thương
lẫn nhau thì con cái sẽ noi gương cha mẹ. Hơn nữa, con cái cần được lớn lên
trong bầu khí đức tin sống động của gia đình: “Thường xuyên nghe những lời cầu
nguyện của cha mẹ, được cha mẹ dạy dỗ cầu nguyện, được nhắc nhở về những ơn
lành thánh và sự hiện diện của Chúa, được động viên học hỏi giáo lý, tham dự
Thánh lễ, sinh hoạt hội đoàn, được chứng kiến đời sống đức tin cụ thể qua những
chọn lựa yêu thương và hy sinh cho nhau mỗi ngày, con cái sẽ thấm nhuần lối sống
đức tin đó vào cuộc sống của riêng nó trong xã hội. Nhiều người trưởng thành hiện
nay rất xúc động khi nhớ về những kỷ niệm thời thơ ấu của mình được cha mẹ dạy
cúi đầu trước bàn thờ, bắt tay dạy làm dấu thánh giá: “Khi con đặt tay trên
trán, con hãy nghĩ đến Chúa là cha dựng nên con, khi con đặt tay trên ngực là
chỗ trái tim con dục lòng mến Chúa Giêsu là Thiên Chúa làm người, khi con đặt
tay bên trái và bên phải, con nghĩ đến Chúa Thánh Thần, xin Ngài ban sức mạnh
phù hộ con, khi đọc Amen, con xếp hình Thánh Giá và hôn lấy ơn cứu độ của con.
Lòng đạo đức bình dân đã tạo nên bầu khí đức tin bao trùm cả một ngày sống của
gia đình”[6].
Chân Phước Giáo hoàng
Gioan Phaolô II đã nói: “Nếu các bạn, các con của chúng ta chưa nhận ra hạnh
phúc được làm con Thiên Chúa, được sống dưới sự hiện diện của Ngài, và chưa cảm
nghiệm được tình yêu cứu độ của Đức Kitô thì bổn phận cha mẹ chưa hoàn thành.
Vì thế, các bậc cha mẹ cần khuyên bảo, tạo điều kiện cho con cái đào sâu đức
tin qua các lớp giáo lý”.
3.3.
Về phía giáo xứ
Giáo xứ đóng vai trò
quan trọng trong việc nuôi dưỡng và hun đúc đời sống đức tin cho giới trẻ. Nhiều
bạn mong muốn giáo xứ nên quan tâm và nâng đỡ các bạn nhiều hơn qua những buổi
học hỏi, hội thảo, thuyết trình về đời sống đức tin hoặc những cuộc thi tìm hiểu
về giáo lý. Thiết nghĩ qua những buổi này, các bạn sẽ có cơ hội không những củng
cố đức tin của mình mà còn là cơ hội cho các bạn học hỏi giao lưu với nhau.
Nhưng có thể vì do hoàn cảnh của chúng ta hiện
nay nên những ưu tư và những trăn trở đó vẫn chưa đáp ứng được như lòng mong ước
của mọi người. Điều mà mỗi người trong chúng ta cần làm ngay từ bây giờ: đó là
đồng lòng đồng sức cùng với cha xứ - cộng đoàn – anh chị em, để xây dựng giáo xứ
của mình ngày càng yêu thương – nâng đỡ và chia sẻ trong tinh thần hiệp thông
và bác ái.
Kết:
Ước gì qua Lời Chúa
và những chia sẻ ngày hôm nay, xin Chúa cho mỗi người biết rằng đức tin là găp
gỡ Thiên Chúa, Đấng nâng đỡ tôi và ban cho tôi lời hứa cứu độ: hạnh phúc và sự
sống đời đời. Dẫu rằng trong cuộc sống thường ngày của chúng ta đầy cám dỗ và
thử thách, xin Chúa cho mỗi người chúng ta biết năng chạy đến với Chúa, với
Thánh Thể và Lời Chúa để Ngài ban ơn và giúp sống đúng Thánh ý của Ngài, làm
cho đức tin sống động hơn qua việc yêu thương, hiệp nhất, phục vụ, sẻ chia, đồng
hành và tha thứ cho nhau, giúp nhau thăng tiến cuộc sống này tràn ngập tình
Chúa và tình người “Vì tất cả đều có cùng một Chúa, là Đấng quảng đại đối với tất
cả những ai kêu cầu Người. Và tất cả những ai kêu cầu danh Đức Chúa sẽ được cứu
thoát” (Rm 10,13).
Và để kết thúc bài chia
sẻ hôm nay, tôi xin mượn lời của Đức cha Phụ tá Phêrô Nguyễn Văn Khảm nhắn nhủ những
người Ki-tô hữu trong dịp Đại hội hạt Gia Định: “Các con nên sống có ý thức và
trân trọng giữ gìn đức tin, dưới tác động của Chúa, tất cả mọi người cố gắng sống
tốt hơn, góp phần tích cực vào công cuộc loan báo Tin Mừng của Chúa Kitô cho mọi
người như lời thánh Phaolô: Chúng tôi không rao giảng chính mình, mà chỉ rao giảng
Đức Kitô Giêsu là Chúa” (2Cr 4, 5)”[7]. Hơn nữa, các bạn nên cố gắng học hỏi và
tự trau dồi về đời sống đức tin. “Xin gởi đến các bạn câu nói để đời của cố Tổng
thống Mỹ Kennedy: “Đừng hỏi đất nước đã
làm gì cho bạn, nhưng hãy tự hỏi bạn đã làm gì cho đất nước”. Chúng ta có
thể thay chữ “đất nước” trong câu đó
bằng chữ “Giáo hội” và chúng ta sẽ
có một câu tương tự: “Đừng hỏi Giáo hội đã làm gì cho bạn, nhưng hãy tự hỏi bạn
đã làm gì cho Giáo hội”. Hãy dùng hết năng lực, nhiệt tâm và sáng kiến của bạn
cộng tác cho giáo xứ- cho cộng đoàn của các bạn mỗi ngày một tốt hơn ”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét