NƯỚC TRỜI Ở QUANH TA
Lời Chúa: Cv 1,1-11; Ep 1,17-23; Mc 16,15-20
Chúng ta đang sống trong không gian vũ trụ
bao la, nên khi nói lên trời chúng ta nghĩ rằng trời ở đây là không gian vũ trụ,
một nơi bên ngoài trái đất này. Vì thế, khi nói “Chúa Giêsu lên trời” chúng ta
cũng dễ hình dung Chúa Giêsu như một “phi hành gia” tự động cất bổng mình lên
trời ra ngoài quỹ đạo của trái đất? Vậy thì Chúa Giêsu hôm nay lên trời về đâu,
phương trời nào? Trong khi đó phi hành gia Mỹ New Amstrong đã đặt chân lên mặt
trăng đầu tiên 1930, rồi đến các phi hành gia Liên Xô khi bay ra ngoài vũ trụ
đã nói rằng chúng tôi không
thấy Thiên Chúa đâu hết.
Chúa
Giêsu “được rước lên trời”: đó là một
lối nói của Thánh Kinh nhằm diễn tả việc Chúa Phục Sinh từ giã trần gian để về
cùng Thiên Chúa Cha. Ngài từ Cha mà đến và nay trở về với Cha như Chúa Giêsu đã
từng nói: “Không ai đã lên trời, ngoại trừ
Con Người, Đấng đã-từ-trời xuống” (Ga 3,13). Câu chuyện Chúa lên trời được
bài đọc 1 kể mà chúng ta vừa mới nghe là một kiểu nói bình dân để diễn tả một mầu
nhiệm Chúa Kitô Phục Sinh, tức là nhân tính của Chúa Giêsu được tôn vinh hay
nói cách khác, được vào trong vinh quang Chúa Cha, được ngồi bên hữu Chúa Cha.
Vì vậy, trong bài đọc 2, Thánh Phaolô quả quyết: “Chúa Cha đã tôn Đức Ki-tô lên
trên mọi quyền lực thần thiêng, trên mọi tước vị có thể có được, không những
trong thế giới hiện tại, mà cả trong thế giới tương lai”.
Cho
nên, lễ Chúa Thăng Thiên không phải là một cuộc chia ly, tiễn đưa Chúa Giêsu
vào một phương trời xa lạ và cắt đứt tương quan giữa ta với Ngài. Chúa về trời
là có nghĩa rằng ta không còn thấy, đụng chạm, nghe Ngài bằng giác quan tự
nhiên. Nhưng chúng ta vẫn có thể gặp gỡ Ngài bằng giác quan siêu nhiên của lòng
tin thế nên, Chúa Giêsu nói: “Thầy ở cùng
anh em mọi ngày cho đến tận thế” (Mt 28,20) là vậy đó!
Hôm
nay, chúng ta mừng lễ Chúa Thăng Thiên Trước hết, là ngày chiến thắng khải hoàn của
Đức Kitô, Ngài được tôn vinh, Ngài được hưởng vinh quang và danh dự của
Thiên Chúa, ngự bên hữu Thiên Chúa. Vì vậy, Đức Kitô như một vị chiến thắng và
khải hoàn đang tiến lên, theo sau Ngài là tất cả chúng ta, những người đã được Ngài
cứu chuộc, đã được thông phần vào niềm hạnh phúc Nước Trời. Chúa Giêsu trở về
nhà Cha và giới thiệu những người em mới mà Ngài đã chuộc lấy bằng máu châu báu
của Ngài. Tiếp đến, ngày lễ Chúa Lên Trời còn là một ngày vui mừng cho chúng ta,
nhờ đó mà bản tính nhân loại chúng ta được nâng lên cao. Thực vậy, qua biến cố này, bản tính nhân loại
của chúng ta được tham dự vào những vinh quang của Thiên Chúa, vì Đức Kitô đã về
trời cả thân xác, với cả bản tính nhân loại. Một người như chúng ta giờ đây
đang được ngồi bên hữu Thiên Chúa. Ngài là đầu và chúng ta là chi thể, và rồi Ngài
về trời để chúng ta được tham dự vào bản tính Thiên Chúa.
Tuy
nhiên, để được như vậy, chúng ta phải nâng tâm hồn lên, như lời kinh Tiền Tụng
kêu gọi, bởi vì tội lỗi sẽ ngăn trở không cho chúng ta về trời với Chúa. Tội lỗi
như một sợi dây xích cột chặt chúng ta lại với trần gian. Hãy phá tan xiềng
xích tội lỗi. Hãy khử trừ tội lỗi trung thành bước theo để rồi chúng ta cũng sẽ
được về trời với Ngài.
Vì
vậy, Nước Trời là đích điểm của đời Kitô hữu. Nhưng Nước Trời đã bắt đầu từ khi
chúng ta bước vào vũ trụ của Chúa Giêsu Kitô, qua đức tin và lãnh nhận các bí
tích. Qủa thế, cuộc sống này không có gì
là đời đời, không có gì là vĩnh viễn mà chỉ sự sống lại, sự sống hạnh phúc bên
Chúa trên Trời mới là đời đời, muôn năm hay vĩnh viễn mà thôi.
Tuy
nhiên, Nước Trời không phải xây dựng trên mây trong gió, nhưng được xây dựng
trong cuộc sống trần gian này. Nước Trời không phải là cõi mơ mộng viển vông,
nhưng đã bắt đầu ngay trong thực tế cuộc
đời hiện tại. Vì thế, Sứ thần của Chúa hôm nay đã quở trách các môn đệ: “Hỡi người Galilê! Sao cứ đứng đó mà nhìn lên
trời?”. Các môn đệ đã hiểu ý nghĩa đó nên các ông đã trở về với nhiệm vụ của
mình, hoàn thành công việc dang dở của Chúa ở trần gian, làm chứng về tất cả những
gì các ông đã nghe, thấy được: “Các ông
đã ra đi khắp nơi, rao giảng Tin Mừng cho mọi người; có Chúa cùng hoạt động với
các ông, củng cố lời rao giảng bằng các phép lạ kèm theo” (Mc 16,20).
Rõ ràng, Chúa lên Trời
trước mặt các môn đệ và thúc giục các ông lập tức bắt tay vào việc xây dựng
Nước Trời ngay ở trần gian khi các ông còn ở trần gian này và sẽ đồng hành với
các ông mọi ngày cho đến tận thế. Cũng vậy, đối với chúng ta ngày nay, Chúa lên
Trời nhắc chúng ta nhớ rằng quê hương chúng ta ở trên Trời nên chúng ta hãy tìm
kiếm những sự trên trời (Pl 3,20; Cl 3,1), hãy ái mộ những sự trên Trời. Nói
thế không có nghĩa là chúng ta phải “xuất thế”, phải xa lánh trần gian. Trái
lại, cần phải nổ lực dấn thân nhập thế, vào đời, và dương nhiên có Chúa cùng
hoạt động với chúng ta để “mở một tuyến đường lên Trời từ mặt đất này” bằng
những công việc xây dựng Nước Trời ngày này qua ngày khác; loại trừ những khổ
đau, tội lỗi, tạo cho mọi người được sống ấm no, hiệp nhất, yêu thương nhau,
cho mọi người được sống xứng đáng phẩm giá con người, có nghĩa là hãy nên thánh
thiện mỗi ngày. Đó là con đường lên Trời của chúng ta. Cho nên, trong Tông huấn mới của nhất Đức Thánh Cha Phanxicô về
ơn gọi nên thánh của tất cả mọi người trong thế giới ngày nay, Ngài đã kêu gọi
rằng: chúng ta phải dựa trên 8 mối phúc thật của Chúa Giêsu dạy để nên thánh
thiện hằng ngày, nhưng tôi đặc biệt đề cao mối phúc: 'Phúc cho ai có lòng
thương xót' như con đường tuyệt hảo để nên thánh thiện. Phúc thật này chứa đựng
qui luật lớn nhất về cách hành xử của các tín hữu Kitô, như được mô tả trong
chương 25 của Tin Mừng theo thánh Mathêu về cuộc phán xét chung. Trang Tin Mừng
này chứng tỏ rằng ”nên thánh không có nghĩa là mở to đôi mắt trong một tình
trạng gọi là xuất thần nhưng là sống với Thiên Chúa qua tình thương đối với
những người rốt cùng nhất trong xã hội”. Vì thế, cho đến ngày
nay, Giáo Hội cũng đã và đang “vào đời ” để nói về Chúa, sống chứng nhân, sống thánh
thiện gương mẫu, làm việc tốt, tha thứ cho người ghét mình, nghĩ tốt về người
khác, rao truyền Tình Yêu Chúa, thực thi Lòng Chúa Thương Xót Chúa.
Chúa lên trời, Ngài
không bao giời rời bỏ chúng ta nhưng ở với chúng ta mọi ngày, mọi nơi mọi lúc:
trong kinh nguyện và hoạt động, trong bí tích và trong anh chị em. Đặc biệt
trong bí tích Thánh Thể, Chúa đến ở trong chúng ta, ban nguồn sinh lực giúp
chúng ta hoàn thành nhiệm vụ xây dựng Nước Trời ở trần gian này là: yêu thương,
hy sinh, tha thứ, sống thánh thiện trong đời sống gia đình, giáo xứ hay xã hội
và loan báo Tin Vui cứu độ cho mọi người để một khi Nước Trời được hoàn thành
Ngài sẽ trở lại trong vinh quang đón tất cả mọi người chúng ta lên trời về với
Chúa Cha. Allêluia.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét