HÃY LÀ MỤC TỬ NHÂN LÀNH NHƯ CHÚA
Lời
Chúa: Cv 4,8-12; 1Ga 3,1-2; Ga 10,11-18
Tu viện nổi tiếng nhất nọ, mỗi năm chỉ thâu
nhận duy nhất 1 thỉnh sinh nhưng trước khi thu nhận người ấy, Đan Viện Phụ đích
thân phỏng vấn các ứng sinh chỉ hỏi một câu duy nhất. Nhưng trớ trêu thay,
không ai biết được câu hỏi duy nhất đó là câu gì, bởi vì tất cả những ứng viên
nào mà rớt cuộc thi, đều phải uống một viên thuốc do chính Viện Phụ chế ra,
công dụng làm cho các ứng sinh dự thi quên mất câu hỏi được đặt ra. Chính vì thế
mà việc chiêu sinh của Tu viện đã trải qua nhiều năm rồi mà chưa ai có thể biết
câu hỏi đó là gì. Có một cậu ứng sinh tỏ ra quyết chí phải trả lời được cầu hỏi
của Đan viện phụ nên cậu dành một năm cố gắng đọc và học nhiều sách: lịch sử, địa
lý, văn chương, triết lý, nghệ thuật, tâm lý... Rồi mùa thi đến, anh ta vào thi
và tin chắc mình sẽ trả lời được câu hỏi mà Viện Phụ sẽ hỏi. Khi Đan viện phụ hỏi
câu duy nhất này là: Con hãy tự hỏi: Tôi là ai? Và trả lời cho ta biết. Anh ta
lặp lại câu hỏi Tôi là ai, nhưng không biết phải trả lời như thế nào cho đúng,
bèn rút lui không bao giờ trở lại Đan Viện nữa.
Tôi là ai? Ðây là câu hỏi căn bản nhất, để bắt
đầu một cuộc dấn thân thực hiện cuộc hành trình sống đức tin của đời Kitô hữu
chúng ta, nhất là cuộc sống tu luyện bản thân, trở nên mục tử tốt lành như lòng
Chúa Giêsu hôm nay mong muốn. Giáo
lý Hội Thánh Công Giáo dạy khi lãnh nhận Bí tích Rửa tội, chúng ta tham dự vào
chức tư tế (chức linh mục cộng đồng) của Đức Kitô, tham dự vào sứ mạng Ngôn sứ,
và vương đế của Ngài (GLHTCG, số 1267). Vì thế, qua Thánh lễ Chúa nhật Chúa
Chiên Lành này, Hội Thánh muốn kêu gọi mỗi người chúng ta hãy cầu nguyện và thực
hành sứ mạng mục tử được Thiên Chúa trao phó cho chúng ta giữa lòng thế giới
hôm nay theo mẫu gương Mục Tử Nhân lành Giêsu. Người chăn giữ đàn chiên không
phải bằng uy quyền áp chế, bằng kỷ luật khắc nghiệt, nhưng bằng tình yêu tha
thiết. Tình yêu của Người được biểu lộ qua ba khía cạnh: hiểu biết, quan tâm
chăm sóc và hy sinh cho đàn chiên.
Thứ nhất, tình yêu của
Đức Giêsu dành cho đàn chiên là tình yêu hiểu biết. Sự hiểu biết này
không phát xuất từ lý trí hay do học hỏi, nhưng phát xuất từ trái tim yêu
thương. Chẳng hạn, một đứa trẻ đang chơi ngoài đồng, chạy vào xin mẹ cho con mượn
con dao. Mẹ nói: con lấy để làm gì? Nó nói: con làm cái này. Mẹ nói không được
nhưng nài nỉ hoài mẹ nó đưa cho nó nhưng vẫn đi theo dõi nó làm cái gì? Nó cầm
dao chạy ra đồng và nhặt một trái lựa đạn 79 định bổ ra ăn vì nó tưởng là trái
ô ma, nó vừa cầm lên thì mẹ nó nhào tới chụp ngay con dao. Vâng, chỉ tình yêu
xuất phát từ trái tim yêu thương, người mẹ mới biết trước được rủi ro những
hành động của con cái để chăm sóc kỹ lưỡng từng hành động đứa con để cho nó bình
an, an toàn thể xác. Còn Chúa Giêsu hiểu biết từ khi ông bà nguyên tổ chúng ta
phạm tội, từ đó sự ác, tội lỗi và sự dữ lan tràn vào thế gian, chúng làm cho
con người không xứng đáng là con cái Chúa, phải đau khổ, chết đời đời và mất hạnh
phúc viên mãn với Thiên Chúa. Cho nên, Ngài đã xuống thế làm người để dạy dỗ,
hướng dẫn và cứu chúng ta khỏi chết phần hồn và phần xác này đồng thời hưởng hạnh
phúc đời này và đời sau. Vì thế, hôm nay Chúa Giêsu nói: “Tôi biết chiên của
Tôi”, có nghĩa là Người hiểu biết từng người trong chúng ta, biết rõ hoàn cảnh
sinh sống của chúng ta, biết rõ tâm tư tình cảm của ta. Người biết những gánh nặng
mà ta đang phải gánh. Người thông cảm với những đau đớn mà ta đang phải chịu.
Người đau những nỗi đau trong tâm hồn ta. Người khổ những nỗi khổ đang dày vò
ta. Người nhức nhối trong vết thương của tâm hồn ta nên Ngài luôn luôn muốn làm
cho ta vơi được nỗi sầu, nhẹ đi âu lo sợ hãi bằng việc hiến mình cho ta và cư
ngụ nơi tâm hồn ta mọi nơi mọi lúc khi chúng ta tham dự Thánh Lễ và rước Mình
Thánh Ngài. Vì vậy, Ngài luôn mời gọi chúng ta rằng: "Tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến cùng tôi, tôi sẽ
cho nghỉ ngơi bồi dưỡng” (Mt 11,28).
Thứ hai, tình yêu của
Đức Giêsu dành cho đàn chiên là tình yêu quan tâm chăm sóc. Vâng, sự quan tâm
chăm sóc của Chúa Giêsu cũng phát xuất từ trái tim yêu thương. Có yêu mới quan
tâm. Có quan tâm mới hiểu biết những nhu cầu của người yêu. Có hiểu biết nhu cầu
mới biết đường chăm sóc. Đức Giêsu chăm sóc không phải để ràng buộc ta nhưng để
giúp ta sống trong tự do. Người chăm sóc ta không phải để ta trở nên ấu trĩ,
nhút nhát, yếu ớt nhưng là để giúp ta trưởng thành, mạnh mẻ tự tin. Người chăm
sóc ta không phải theo kiểu ưng chiều chúng ta để mặc chúng ta làm những điều
sai trái, tội lỗi nhưng Chúa Giêsu chăm sóc ta bằng cách cung cấp cho ta Lời
Chúa để ta sống dồi dào và nên thánh nên thiện mỗi ngày. Vì vậy, Thánh Phêrô
sau khi đi theo Chúa biết Chúa là mục tử nhân lành nên tuyên xưng rằng: “Bỏ Ngài con biết theo ai? Ðời lộng gió
cánh chim ngàn khơi. Trùng dương sóng nước mênh mông. Thuyền buông lái biết
trôi về đâu. Bỏ Ngài con biết theo ai? Bên đời kia tương lai khuất
mờ. Bước đi không Ngài đời con buồn tênh. Bỏ Ngài con đi với ai? Vì
Ngài có lời ban sự sống. Bỏ Ngài thân con héo hon. Ðời cô liêu trên chốn dương
gian. Bỏ Ngài con đi với ai? Ðường xa lắc tương lai mịt mờ. Nào ai
dẫn con trên đường dài. Bỏ Ngài con đi với ai?”
Cuối cùng, bỏ Chúa
chúng ta biết theo ai, vì chưng chỉ có Chúa Giêsu mục tử nhân yêu thương hy
sinh cho đàn chiên là chúng ta. Vâng, Mục tử nhân lành Giêsu, vì lợi ích của
đàn chiên, đã hủy mình ra không, từ bỏ tất cả uy quyền, vóc dáng của một vị
Thiên Chúa khi nhập thể làm người. Rồi trong ba năm miệt mài rao giảng Tin Mừng,
Ngài quan tâm đến thiện ích của từng người nhất là nhưng người bị gạt bên lề xã
hội… Ngài chạnh lòng thương mỗi khi thấy dân chúng bơ vơ như đàn chiên không
người chăn dắt, để rồi thay vì nghỉ ngơi, Ngài giảng dạy, chữa lành, cũng như
có lúc ban lương thực cho họ. Đỉnh cao là tình yêu ấy là hy sinh hiến mạng sống
mình trên thập giá, chết và sau đó, sống lại, để thông ban cho đàn chiên sự sống
sung mãn, và hạnh phúc vĩnh cửu của Ngài. Vì vậy, Chúa Giêsu đã xác nhận: “Tôi chính là Mục Tử nhân lành. Mục Tử nhân
lành hy sinh mạng sống mình cho đoàn chiên. Người làm thuê, vì không phải là mục
tử, và vì chiên không thuộc về anh, nên khi thấy sói đến, anh bỏ chiên mà chạy.
Sói vồ lấy chiên và làm cho chiên tán loạn, vì anh ta là kẻ làm thuê, và không
thiết gì đến chiên. Tôi chính là Mục Tử nhân lành. Tôi biết chiên của tôi, và
chiên của tôi biết tôi, như Chúa Cha biết tôi, và tôi biết Chúa Cha,
và tôi hy sinh mạng sống mình cho đoàn chiên”.
Lời Chúa trong bài đọc 2, Thánh Gioan tông đồ
nói rằng: “Chúng ta biết rằng khi Đức
Ki-tô xuất hiện, chúng ta sẽ nên giống như Người, vì Người thế nào, chúng ta sẽ
thấy Người như vậy”. Vâng, Chúa Giêsu đã đang và sẽ xuất hiện trong Thánh lễ
này, trên bàn thờ này và lát nữa đây, chúng ta rước Ngài vào trong cung lòng
chúng ta, vì vậy, sau Thánh lễ này, khi về với cuộc sống, chúng ta hãy trở
thành mục tử nhân lành theo gương Chúa Giêsu. Cha mẹ là mục tử của con cái, thầy
cô giáo là mục tử của học sinh, giám đốc là mục tử của công nhân, y bác sĩ là mục
tử của bệnh nhân, anh chị lớn là mục tử của các em nhỏ, linh mục là mục tử của
giáo dân, tu sĩ là mục tử của tha nhân... Là mục tử nhân lành như Chúa là biết
quan tâm, hiểu biết và hy sinh cho nhau trong cuộc sống này như Chúa đã quan
tâm, chăm sóc và hy sinh cho chúng ta. Nói như Lời của Đức Thánh Cha Phanxicô
trong sứ điệp Ngày Thế giới cầu cho ơn Thiên Triệu 2015 rằng hãy ra khỏi
chính mình, đi ra khỏi sự thoải mái và cứng nhắc của cái tôi để đặt trọng
tâm đời sống mình nơi Đức Giêsu Kitô, có nghĩa rằng phải lấy Tình yêu Chúa
Giêsu là tiêu chí và lẽ sống cho đời Kitô hữu chúng ta. Mà tình yêu Chúa cốt ở
điểm là hiểu biết, quan tâm
chăm sóc và hy sinh vì đàn chiên.
Lạy
Đức Giêsu, Mục Tử nhân lành, xin hãy ban cho chúng con nhiều mục tử tốt lành
theo gương Chúa. Xin biến chúng con thành những mục tử tốt lành trong gia đình,
trong giáo xứ, trong khu phố và xã hội hôm nay hầu làm cho cuộc sống được hòa
thuận, yêu thương và hạnh phúc. Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét