KHƯỚT TỪ TÌNH YÊU CHÚA LÀ TỰ KẾT ÁN MÌNH
Lời Chúa: 2Sb 36,14-16.19-23; Ep 2,4-10; Ga 3,14-21
Bài
đọc 1, Sách Biên Niên Sử mô tả dân Israel bị lưu đầy ở bên Babilon. Khi vua
nước Batư đã đánh hạ ngục Babilon, ông ta ra chiếu chỉ giải phóng dân Israel,
một cuộc xuất hành mới và cho phép họ tái thiết lại đền thờ. Ông vua này không
có đạo, không biết Thiên Chúa là ai? Ông giải phóng dân Israel là hành động
mang tính chính trị. Ông muốn lấy lòng dân tộc để việc cai trị ông được vững
vàng hoặc lý do kinh tế xã hội nào đó. Trái lại, dân Israel nhìn sự giải phóng
bằng một đức tin là do Chúa thúc dục lòng nhà vua để hành động. Qủa thế, Thiên
Chúa của chúng ta không ở trong lý luận, nhưng Ngài hiện hữu trong sống của tất
cả mọi người để yêu thương và chăm sóc mọi người qua mọi thời. Cụ thể, Thiên Chúa
đã đóng ấn tình yêu của Ngài khi Ngài ban tặng Con Một của Ngài là Chúa Giêsu
Kitô, Ngôi Hai Thiên Chúa làm người ở giữa chúng ta. Giờ đây, Thiên Chúa hiện
diện trong lịch sử bằng tình thương, đó chính là Chúa Giêsu, Con của Thiên Chúa
“đến thế gian, không phải để lên án thế gian. Nhưng là để thế gian nhờ Con của
Người mà được cứu độ”.
Qủa thế, Thiên Chúa
không lên án ai. Người muốn cứu độ tất cả vì Người yêu thương hết mọi người không
trừ một ai, một Đạo nào. Qủa thế, nhìn lại dòng lịch sử cứu độ chúng ta
thấy rõ rằng chính vì yêu mà Thiên Chúa đã tạo dựng nên con người cùng với vũ
trụ vạn vật; rồi khi con người sa ngã phạm tội,
chính vì yêu mà Người đã sai Người Con Một đến làm người, chịu nạn, chịu chết, sống lại và lên trời để cứu độ con người và rồi khi Chúa Giêsu về trời, Thiên Chúa cho Đức Chúa Thánh Thần
xuống thánh hoá con người, tức làm cho con người mỗi ngày
nên thánh và thiện hơn. Thế nhưng, cho đến ngày nay vì sự kiêu ngạo và tội lỗi làm cho con
người mất niềm tin vào Thiên Chúa. Bên cạnh đó, cuộc sống thực
dụng và thực nghiệm đã làm cho con người mất đi niềm tin vào sự sống đời sau
nên họ khướt từ tình yêu Thiên Chúa, được biểu lộ trong việc "Con
Một của Người hiến thân" cho đến hy sinh thập giá. Như vậy, Thánh giá đã
trở thành dấu chỉ ơn cứu độ cho những ai tin vào Ngài và hễ “Ai tin vào Con của Người thì không bị lên
án; những kẻ không tin, thì bị lên án rồi, vì đã không tin vào Danh của Con Một
Thiên Chúa”.
Điều này có nghĩa rằng tin vào Chúa Giêsu Kitô bao gồm sự
dấn thân dứt khoát, từ bỏ tội lỗi, thi hành ý Chúa và thực thi Lời Người dạy
ngay trong cuộc sống. Đức tin mà chúng ta lãnh nhận khi chịu phép Thanh Tẩy và
giữ mãi cho đến hôm nay thực sự nó đã cứu độ ta, có nghĩa rằng chúng ta đã nắm
chắc sự sống lại ngày sau mà Chúa Giêsu chịu chết và phục sinh ban cho tôi khi
tôi chịu Phép rửa vì chưng Lời Chúa trong bài đọc 2, Thánh Phaolô xác tín rằng:
“Thiên Chúa giàu lòng thường xót và rất mực yêu mến chúng ta, nên dầu chúng ta
đã chết vì sa ngã, Người cũng đã cho chúng ta được cùng sống với Đức Kitô”. Nhưng
từ khi Rửa Tội cho đến hôm nay và cuối đời, đức tin của tôi như thế nào? Hành
vi đạo đức của tôi trong cuộc sống như thế nào? Nói cách khác, tôi sống và thi
hành Lời Chúa ở mức độ nào, tầm thường, bình thường hay tuyệt đối? Vì vậy, việc
sống đức tin của chúng ta hôm nay có ảnh hưởng rất quan trọng đến cuộc hội ngộ
mai ngày của chúng ta với Thiên Chúa, có nghĩa rằng ngày sau chúng ta được sống
lại hay chết đời đời là tuỳ thuộc vào việc sống Đạo của chúng ta hôm nay. Vì
vậy, mỗi ngày việc sống Lời Chúa của chúng ta là công trạng trong ngày sau hết
của chúng ta. Cho nên, Lời Chúa đòi hỏi chúng ta dấn thân sống trong ánh sáng,
nghĩa là trong sự thẳng thắn, trung thành và hành động theo gương Chúa Giêsu: yêu
thương, phục vụ, tha thứ và hy sinh cho người mình yêu.
Lời Chúa hôm nay mời gọi ta hãy đón lấy
thập giá Chúa Kitô để thấy được tình yêu bao la của Chúa, đồng thời thấy ta tội
lỗi vô ngần. Tình yêu Chúa luôn chịu đựng, phục vụ, hiền hòa, khiêm nhường,
nhịn nhục và không ngừng tha thứ, và hy sinh chết cho ta. Còn tình yêu của ta
dành cho Chúa và tha nhân như thế nào? Có thờ phượng Ngài trên hết mọi sự
không? Hay thờ thần tiền bạc, thần danh vọng hay dục vọng mà bỏ Chúa ra bên lề,
cho nên thích thì đọc kinh dâng lễ không thích thì thôi. Chúng ta có mến Chúa,
tin Chúa thiết tha và thật lòng không? Còn đối với nhân thì sao? Ta có yêu
ngươi như Chúa yêu ta không? Có tha thứ cho tha nhân như Chúa không? Hay vẫn
còn kết án tha nhân mãi, “sống để bụng, chết mang theo”. Thiên Chúa không kết
án luận phạt chúng ta, sao ta lại kết án luận phạt anh chị em mình nhỉ? Hãy nhớ
Lời Chúa dạy: “Hãy tha thứ để được Chúa
tha thứ. Đừng xét đoán để khỏi bị Chúa xét đoán” (Lc 6, 36-37).
Trong Kinh ngắm đàng thương khó Chúa, ở
chặng thứ 13, chúng ta đọc rằng: “Hãy nhìn lên thập giá Chúa Kitô thì biết phép
công thẳng của Chúa là thế nào! Hãy xem đó thì biết tội nặng nề gớm ghiếc là
chừng nào! Hãy xem đó thì rõ biết lòng Chúa quá yêu thương ta là dường nào! Cho
nên, trong Sứ Điệp Mùa Chay năm 2017, Đức Thánh Cha Phanxicô kêu gọi đừng vô
cảm với tha nhân vì “Tình
yêu của Thiên Chúa phá vỡ sự vô cảm ấy, một thái độ khép kín tai hại… Kitô hữu
là người để Thiên Chúa mặc cho mình lòng nhân từ và thương xót của Ngài, mặc
lấy Chúa Kitô, để giống như Chúa Kitô, trở nên tôi tớ để phục vụ Thiên Chúa và người khác”(số 1).
Trong Thư
mục vụ năm 2015, Các Đức giám mục viết rằng: “Giáo xứ là gia đình của những
người con cái Thiên Chúa, trong đó
tất cả là anh chị em với nhau. Gia đình giáo xứ cần được Phúc-Âm-hóa, nghĩa là thấm
đẫm tinh thần Phúc Âm và làm chiếu tỏa ánh sáng Phúc Âm ra chung quanh, đến với
muôn dân”. Ước gì, trong mùa Chay thánh này, mỗi người chúng ta thấm đẫm tinh
thần Phúc Âm hôm nay là sống và trao ban tình yêu Chúa đã dành cho từng người
chúng ta bằng cách đem
yêu thương, bình an, sẻ chia tinh thần cũng như vật chất cho tha nhân qua công
việc bác ái trong Mùa chay này là làm phúc bố thí cho người nghèo, bệnh tật,
người lang thang cơ nhỡ….đặc biệt là hãy biết sám hối, cầu nguyện và chay
tịnh trong Mùa chay thánh này ngõ hầu đức tin của
chúng ta thật sự sống động và đem lại ân phúc đời này và đời sau thay vì bị kết
và luận phạt. Với niềm tin đó, chúng ta cùng nhau tuyên xưng đức tin:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét