ÁCH là HIỀN LÀNH VÀ KHIÊM NHƯỜNG
Tục ngữ Việt nam có câu:
ách giữa đàng mang vào cổ. Như thế người ta quan niệm cái ách như cái gông,
tượng trưng cho cái gì gánh nặng đè nén, làm cho con người mất tự do. Vậy mà
hôm nay Chúa Giêsu nói hãy mang lấy ách của Ta và hãy học cùng Ta vì Ta có lòng
hiền hậu và khiêm nhường trong lòng. Thế nhưng chúng ta hiểu thế nào là ách của
Chúa và thế nào là hiền hậu và khiêm nhường của Chúa chưa? Trước hết, cái ách
mà Chúa Giêsu nói ở đây có phải là cái ách của con bò được làm bằng gỗ không? Trong
Thánh lễ khai mạc sứ vụ Giáo Hoàng, Đức Bênêđitô XVI nói rằng ách của Chúa
chính là thánh ý mà chúng ta đón nhận. Và thánh ý Chúa chúng ta đón nhận không
phải là gánh nặng bề ngoài đè nén và tước đọat quyền tự do của chúng ta. Trái
lại, ách của Chúa nhẹ nhàng, bởi thánh ý của Chúa không làm chúng ta bị tha hóa
nhưng thanh tẩy chúng ta dù phải đau khổ, đau thương hay súng sướng. Qủa thế,
trong bài đọc 2, Thánh Phaolô nói: “Nếu
Đức Ki-tô ở trong anh em, thì dầu thân xác anh em có phải chết vì tội đã phạm,
Thần Khí cũng ban cho anh em được sống, vì anh em đã được trở nên công chính”.
Vì vậy, Chúa Giêsu hôm nay nói hãy học cùng
ta vì ta hiền lành. Nhưng thử nhìn lại cuộc đời Chúa Giêsu, Chúa Giêsu có hiền
thiệt không? Đọc Tin Mừng chúng ta thấy các Thánh sử kể Chúa tức giận quát mắng
quỷ dữ cũng như con người. Thánh Máccô kể rằng “Đức Giê-su và các môn đệ đi vào thành Ca-phác-na-um. Ngay ngày
sa-bát, Người vào hội đường giảng dạy. Thiên hạ sửng sốt về lời
giảng dạy của Người, vì Người giảng dạy như một Đấng có thẩm quyền, chứ không
như các kinh sư. Lập tức, trong hội đường của họ, có một người bị thần ô uế
nhập, la lên rằng: "Ông Giê-su Na-da-rét, chuyện chúng tôi can gì đến ông
mà ông đến tiêu diệt chúng tôi? Tôi biết ông là ai rồi: ông là Đấng Thánh của
Thiên Chúa!" Nhưng Đức Giê-su quát mắng nó: "Câm đi, hãy xuất khỏi
người này!" (Mc 1,21-24). Hay là: “Gần
đến lễ Vượt Qua của người Do-thái, Đức Giê-su lên thành Giê-ru-sa-lem. Người
thấy trong Đền Thờ có những kẻ bán chiên, bò, bồ câu, và những người đang ngồi
đổi tiền. Người liền lấy dây làm roi mà xua đuổi tất cả bọn họ cùng với chiên
bò ra khỏi Đền Thờ; còn tiền của những người đổi bạc, Người đổ tung ra, và lật
nhào bàn ghế của họ” (Ga 2,13-15). Như vậy, Chúa Giêsu hiền lành cỡ nào? Như
thế mình học nỗi không, theo nỗi không? Có lẽ chúng ta hiểu sai về sự hiền lành
của Chúa rồi, bởi vì chúng ta đồng hóa sự hiền lành với nhu nhược. Hiền lành
của Chúa Giêsu không phải là như nhược mà có lập trường, lập trường của chân
lý. Cụ thể, Chúng ta nhớ lại đi, khi có một anh lính vả vào mặt Chúa Giêsu,
Chúa không vả lại, dù Ngài chỉ cần thổi một phát anh đó bay xuống chín tầng đại
ngục. Nhưng Ngài không vả, không thổi không phạt gì cả, mà Ngài cũng không im
lặng, Ngài hỏi lại anh ta: nếu tôi nói phải sao anh đánh tôi, nếu tôi nói sai
thì anh chỉ tôi sai chỗ nào. Rồi trong công cuộc rao giảng, Chúa Giêsu rao
giảng giáo lý một cách hiền hòa, không chua cay, nóng nảy, bực tức hay thách đố
những người chống đối, xuyên tạc và bắt bẻ Ngài. Đối với các môn đệ quê mùa,
nóng tính, tham vọng. Ngài bình thản chấp nhận và nhẹ nhàng dạy bảo. Trước tòa
án Do thái, người ta đổ vạ vu oan cho Ngài đủ điều, Ngài chỉ làm thinh. Tại
dinh Philatô cũng thế, Ngài không nói nửa lời để minh oan, bào chữa, đến nỗi
Philatô phải ngạc nhiên. Bị tát vào má, nhổ vào mặt, đánh trên lưng, đội vòng
gai trên đầu, bị nhạo cười mắng nhiếc, Ngài chịu đựng tất cả, không một lời
phản đối, bực tức hay phẫn uất. Trên thập giá, Ngài còn biện hộ cho những người
làm khổ mình: “Lạy Cha, xin tha cho họ,
vì họ không biết việc họ làm”. Như vậy sự hiền lành của Chúa Giêsu là sự
hiền lành là tự chủ, kiên nhẫn, chịu đựng và tha thứ hết lòng hầu cho thánh ý
Chúa Cha được nên trọn.
Bên cạnh nhân đức hiền lành, Chúa Giêsu
khuyên bảo chúng ta học nơi Ngài gương khiêm nhường. Vâng, nói đến sự
khiêm nhường chúng ta nghĩ ngay đến sự khiêm nhường của Con Một Thiên Chúa, Đức
Giêsu là Đấng Messia khiêm nhường mà Dacaria đã loan báo rằng: “Hãy báo thiếu nữ Xion: kìa Đức Vua của ngươi
đang đến với ngươi hiền hậu ngồi trên lưng lừa, lưng lừa con, là con của một
con vật chở đồ” (Mt 21,5). Qủa thế, Đức Giêsu Kitô không phải chỉ là một
người phàm, mà còn là Chúa (Rm 8,3) Ngài ngang hàng với Thiên Chúa, nhưng đã huỷ mình ra không đến nỗi bằng lòng
chịu chết, chết trên thập giá để cứu chuộc chúng ta (Pl 2,6tt) nhờ đó chúng ta
khỏi hư mất (Lc 19,10).
Lão Tử dạy quân tử
trong phép xử thế rằng “Bậc thượng thiện
giống như nước; nước thì hay làm lợi cho vạn vật mà không tranh, ở chỗ nào mà
người ta đều ghét, nên gần với đạo. Ở thì hay lựa chỗ thấp; lòng thì chịu chỗ
thâm sâu, xử thế thích dùng đến lòng nhân” (Đạo Đức Kinh, chương 66), vì
vậy, “hãy lấy nhu thắng cương, nhược thấy
cường. Lấy cường xử hạ, nhu nhược xử thượng” (Đạo Đức Kinh, chương 76). Qủa
thật, khiêm nhường một đức tính không thể thiếu trong mọi tương giao và xử thế
bởi; nếu “Tôi kiêu căng sắc xảo, tôi
thành tôi sắc tối; mà huênh hoang
huyền hoặc tôi thành tôi huyền tồi;
tự ái tôi nặng nề tôi thành tôi huyền tội” (Cha Quang Uy, bài hát “đơn giản
tôi là”), như thế đời tôi còn ý nghĩa gì? Chẳng đẹp như ước mơ!
Chúa Giêsu mục tử nhân
lành, hiền hậu và khiêm nhường đã nêu gương cho chúng ta trước và “Người để lại mẫu gương cho chúng ta dõi bước
theo, vì Người không hề phạm tội, chẳng ai thấy miệng Người nói một lời gian
dối. Bị nguyền rủa Người không nguyền rủa lại, chịu đau khổ mà không hề ngăm
đe, nhưng một bề phó thác cho Đấng xét xử công minh” (1Pr 2,21-23). Như
vậy, Chúa Giêsu dạy chúng ta phải có lòng khiêm nhường thẳm sâu nhất, đó là
phục vụ Thiên Chúa và tha nhân, dùng tình yêu mà hạ mình xuống để tôn vinh
Thiên Chúa và cứu vớt mọi người. Cho nên, Đức nguyên Giáo Hoàng Bênêđictô khẳng
định rằng: “Tình yêu trong sự thuần khiết
và vô tư là chứng cớ tốt nhất về Thiên Chúa, Đấng mà chúng ta tin và thúc đẩy
chúng ta yêu thương” (Thông Điệp, Thiên
Chúa là Tình Yêu, số 31).
Qủa vậy, tình thương
của Kitô giáo được xây dựng trên nền tảng sự khiêm nhường, vì chưng, Thánh Tôma
Aquinô nói: “Kiêu ngạo là thích được đề
cao hơn người khác, và kiêu ngạo là khoe khoang, là cay đắng, là tàn nhẫn, là
chỉ nghĩ đến bản thân, cho nên kiêu ngạo khiến ta đố kỵ nhau. Bởi vậy, muốn yêu
thương phải bắt đầu để cho tâm hồn mình thấm nhuần sự khiêm nhường và hiền lành”.
Cho nên, có khiêm nhường, chúng ta mới nhận được tình yêu của Chúa Kitô thúc
bách chúng ta phục vụ yêu thương tha nhân một cách dễ dàng và thanh thản, không
so đo tính toán và không vụ lợi. Vì vậy, Thánh Phaolô nói: “Anh em là những người được Thiên Chúa tuyển
chọn, hiến thánh và yêu thương, nên anh em hãy có lòng thương cảm, nhân hậu,
khiêm cung, hiền hòa và nhẫn nại để dạy bảo nhau” (Cl 3,12) và “Hãy biểu lộ cho mọi người biết tình yêu
Thiên Chúa giữa lòng thế giới, nhờ chứng tá đặc biệt trong sứ mạng của Đức Kitô
được hoàn tất khi chúng ta tận hiến hoàn toàn cho Chúa; hãy nêu gương sáng cho
mọi người cả Kitô hữu lẫn ngoài Kitô hữu; hãy khiêm tốn, hiền lành và yêu
thương phục vụ, nhất là những người bé nhỏ” (Tông huấn Á Châu, số 44) ngõ
hầu tất cả mọi người trên mặt đất hiệp nhất trong tình yêu Thiên Chúa nhờ giáo
huấn của Chúa Giêsu Kitô, dưới sự hướng dẫn của Chúa Thánh Thần.
Vậy, Lời Chúa hôm nay
giúp chúng ta sống nhân đức của Chúa đó là ách của Chúa, chính là sống thánh ý
Ngài giữa cuộc sống dù có gian nan, dù khi sung sướng hãy luôn để Thánh ý Chúa
được thực hiện nơi chúng ta hầu chúng ta sống dồi dào và bình an. Thứ hai đó là
hãy tập sống hiền như Chúa Giêsu hầu tạo nên trong gia đình một bầu khí hòa
thuận và êm ấm. Và cũng chính sự hiền lành sẽ bắt được một nhịp cầu cảm thông
sẽ tạo được những mối liên hệ tốt ngoài xã hội giữa chúng ta với nhau bởi vì: -
Giận quá thì mất khôn. Sự nóng giận là như dầu đổ vào lửa, làm cho lửa bùng
cháy lên. Trong khi đó, sự hiền lành bao giờ cũng xoa dịu, cũng hàn gắn.
Lạy Chúa xin cho chúng
con biết sẵn sàng mang lấy ách của Chúa và sống hiền như Chúa hầu chúng con
càng ngày càng giống Chúa. Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét