Trang

Thứ Tư, 8 tháng 7, 2015

CHÚA NHẬT XV THƯỜNG NIÊN - NĂM B

BÀI SAI
Lời Chúa: Am. 7, 12-15; Ep. 1, 3-14; Mc. 6, 7-13

   Trong kỳ họp thường niên của HĐGMVN thứ nhất năm nay, các Đức giám mục Việt Nam  chia sẻ với nhau tiến trình thỉnh nguyện xin mở án phong chân phước cho hai Đức Cha: Đức Cha Lambert de la Motte và Đức Cha Francois Pallu. Vào thế kỷ 17, Toà Thánh đã đặt Đức Cha Lambert de la Motte làm giám mục Đàng Trong (từ sông Gianh trở vào Nam) kiêm Camquchia, Lào, Thái Lan. Đức Cha Francois Pallu giám mục Đàng Ngoài (từ sông Gianh trở ra Bắc) kiêm Trung Quốc.
     Đức Cha Francois Pallu là người pháp, từ bỏ gia đình và quê hương, ngài dùng tàu buồm vượt qua Địa Trung Hải rồi men theo đường bộ từ Trung Đông, Vịnh Ba Tư, Ấn Độ mới đến Thái Lan. Năm 1670, trên đường đến miền Bắc Việt Nam, lúc đi ngang qua Huế, thuyền của ngài bị một cơn bão đánh giạt vào Philippin. Ngài bị người Tây Ban Nha bắt bỏ tù rồi đem giải về Tây Ban Nha. Với sự can thiệp của Toà Thánh, Tây Ban Nha trả tự do cho Đức Cha. Tuy phải trải qua nhiều gian khổ, nhưng tim ngài vẫn luôn sáng chói một niềm hy vọng là phải đem Tin Mừng đến tận Trung Quốc. Vừa được trả tự do, ngài tìm mọi cách đến Bắc Kinh, và cuối cùng thân xác ngài được chôn vùi tại đây. Cho nên, Ngài đã vui mừng nói: “Tôi tự cho mình hạnh phúc nếu có thể đem xương cốt mình bắc một nhịp cầu tới Bắc Việt và tới Trung Quốc!”.

      Thưa anh chị em, cuộc đời truyền giáo của Đức Cha Francois Pallu tại đất nước chúng ta cũng như biết bao nhà truyền giáo khác đều gắn liền với đời tông đồ và cái chết tử đạo của mười hai Tông Đồ. Chính Chúa Giêsu tuyển chọn Nhóm Mười Hai để nhóm này ở lại bên Ngài và để được huấn luyện. Mục tiêu của huấn luyện là để các ông trở nên giống như Chúa, rồi cũng được Chúa sai đi rao giảng Tin Mừng Nước Thiên Chúa. Cho nên, Chúa Giêsu đã trao tất cả những gì mình có cho các ông: quyền rao giảng, chữa bệnh, trừ quỷ. Vì vậy, hoạt động của các ngài là một sự nối dài và mở rộng sứ vụ của Chúa Giêsu.
       Đáng lý ra hành trình rao giảng đầy gian khó như thế phải mang nhiều hành trang chứ? Nhưng Chúa Giêsu nói: “Không được mang gì khi đi đường”, tức phải lên đường với hai bàn tay trắng, không có lộ phí, không có lương thực dự trữ, như thế họ phải hoàn toàn lệ thuộc vào lòng nhân hậu của Thiên Chúa và lòng tốt của tha nhân. Ra đi tay trắng như thế là chấp nhận mọi bất trắc có thể xẩy ra dọc đường, nhưng đặt mình dưới sự quan phòng của Chúa. Chính Chúa lo mọi sự cho tôi, để tôi chuyên tâm lo việc của Chúa. Sự an toàn của tôi không dựa vào những phương tiện trần thế, nhưng vào chính Thiên Chúa. Có như thế, chúng ta mới dễ:

Thứ nhất, có nhiều thời gian gắn bó mật thiết với Đức Giêsu. Thứ hai là có trái tim biết cảm thương và cứu giúp tất cả mọi người: từ người trẻ đến già, từ những người đau yếu bệnh tật, hoang đàng tội lỗi, đến những người nghèo kém may mắn. Cuối cùng, có tâm hồn nghèo khó đơn sơ phó thác. Nghèo khó tâm hồn tức là siêu thoát với vật chất. Vật chất chỉ là phương tiện giúp sống chứ không phải mục đích sống. Nếu sống duy vật chất thì chắc chắn mất phần tâm linh, tức mất linh hồn, mất lương tri. Ví dụ, hôm này 7-7 vừa qua một vụ giết giết kinh hoàng xảy ra ở Bình Phước, làm 6 người trong gia đình đại gia, tất cả đều bị sát hại bằng phương thức cắt cổ. Chỉ duy nhất bé gái khoảng 18 tháng tuổi, con út ông bà chủ may mắn thoát nạn.  Theo thông tin, người ta dự đoán đây là vụ giết người cướp của. Lại một sự đau lòng cho con người vì tiền của mà mất lương tâm, bất nhân và tàn ác.

Trong bài đọc 2, Thánh Phaolọ xác tín: “Trong Đức Ki-tô, Người đã chọn ta trước cả khi tạo thành vũ trụ, để trước thánh nhan Người, ta trở nên tinh tuyền thánh thiện, nhờ tình thương của Người” (Ep 1,4). Qủa thế, chúng ta là những người đã chịu Phép Rửa, là giống nòi tuyển chọn, là hàng tư tế vương giả, là dân thánh, dân riêng của Thiên Chúa để hoạt động tông đồ và rao truyền Tin Mừng cho mọi người. Vì thế, hôm nay, Chúa Giêsu Phục Sinh cũng sai chúng ta đến với thế giới. Thế giới đó là: nơi chúng ta đang sống, đang làm việc, là gia đình, bạn bè, là trường học, cơ quan, xí nghiệp... Vậy, là môn đệ của Chúa Giêsu, chúng ta phải ra đem Tin Mừng của Chúa thấm đẩm vào cuộc sống ngõ hầu biến đổi thế giới mình đang sống hành thế giới của Thiên Chúa: là công bình, bác ái, yêu thương, tha thứ, không gian tham, không độc ác…

     Ước gì Lời Chúa hôm này, sau Thánh Lễ này, Chúa Giêsu sai chúng ta ra đi loan truyền Tin Mừng Phục Sinh của Ngài cho mọi người ở mọi nơi. Tin Mừng này chỉ có thể được công bố rõ ràng và hữu hiệu nhất bằng cuộc sống chứng tá của mỗi người chúng ta qua các hoạt động tông đồ của chính mình hay các ban ngành, đoàn thể trong giáo xứ trong tình yêu hiệp nhất với nhau và đặc biệt với Chúa Giêsu Kitô và Hội Thánh. Amen.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét