Thưa cha, Chúa có phạt ai xuống hỏa ngục không ?
Lm Phanxicô Xaviê Ngô Tôn Huấn trả
lời:
Thiên Chúa là tình thương,
Người chậm bất bình và hay tha thứ. Người tạo dựng con người chỉ vì
yêu thương vô vị lợi và “ muốn cho mọi người được cứu độ và nhận biết chân lý” (1Tm 2:4). Nghiã là Chúa muốn cho mọi người được vui hưởng
hạnh phúc vĩnh cửu với Người trên Thiên Đàng, là nơi không còn đau khổ, bệnh
tật, nghèo nàn, bất công và chết chóc nữa. Hạnh phúc Thiên Đàng là hạnh phúc
mà “ mắt chẳng hề thấy, tai chẳng hề nghe lòng
người chưa hề nghĩ tới, đó lại là điều Thiên Chúa đã dọn sẵn cho
những ai yêu mến Người” (1Cor 2:9) như Thánh Phaolô đã viết.
Nhưng muốn
hưởng hạnh phúc Thiên Đàng thì phải yêu mến Chúa và tuân giữ các giới răn
của Người. Tại sao? Tại vì Thiên Chúa là “ tình thương” nên “ ai không yêu thương thì không biết Thiên Chúa” (1Ga
4:8). Biết Thiên Chúa là tình thương, mà quả thật Người là tình thương thì lẽ tự
nhiên ta phải yêu mến Người với tất cả tâm trí và nghị lực để đáp
trả phần nào tình thương quá lạ lùng của Chúa dành cho con người. Vả Lại, yêu mến
Chúa chỉ có lợi cho ta chứ Chúa không được lợi lộc gì vì Người đã quá đủ hạnh
phúc, giầu sang nên không cần ai thêm gì cho Người nữa.
Tuy nhiên, vì Thiên
Chúa tạo dựng con người với hai đặc tính độc đáo là có lý trí và ý muốn tự do (intelligence
and free will) và Thiên Chúa hoàn toàn tôn trọng cho con người sử
dụng hai khả năng đó, nên vấn đề thưởng phạt mới được đặt ra cho riêng con
người mà thôi. Nghĩa là nếu con người, qua lý trí, nhận biết có Thiên Chúa là
Đấng tạo thành trời đất và muôn vật – trong đó có con người- thì con người phải
sử dụng ý muốn tự do của mình để chọn yêu mến Chúa và sống theo đường lối của
Người để được cứu rỗi và vui hưởng hạnh phúc Nước Trời, chiếu theo ánh sáng của
lời Chúa Giêsu đã nói với các môn đệ xưa là: “Không phải bất cứ ai thưa với Thầy: Lậy Chúa! Lậy Chúa, là
được vào Nước Trời cả đâu, nhưng chỉ ai thi hành ý muốn của Cha
Thầy là Đấng ngự trên trời mới được vào mà thôi” (Mt 7:21).
Nhưng thế nào là thi
hành ý muốn của Chúa Cha ? Chúa Giê su đã chỉ rõ cho ta cách thi hành ý muốn
của Chúa Cha như sau: “Ai yêu mến Thầy, thì sẽ giữ lời Thầy Cha của Thầy sẽ yêu mến người ấy Cha của Thầy và Thầy sẽ đến và ở lại với người ấy” (Ga 14:23). Giữ lời Thầy có nghĩa là thực thi những gì
Chúa đã rao giảng và dạy bảo, cụ thể là hai Điều Răn quan trọng nhất, đó là mến
Chúa và yêu người, như Chúa đã nói với một luật sĩ Do Thái xưa (x. Mt 22:
37-39). Như vậy, thực thi hai Điều Răn đó là chứng minh cụ thể lòng yêu mến
Chúa và xứng đáng được “ Cha Thầy và Thầy đến ở” với ta như Chúa Giê su nói trên đây.
Là con người, ai lại không
muốn hạnh phúc, sung sướng và bình an? Nên yêu mến Chúa là yêu mến chính
nguồn hạnh phúc, an vui vĩnh cửu đó. Như thế, chỉ có lợi cho con người
khi chọn yêu mến Chúa, chứ tuyệt đối không có lợi lộc gì cho Chúa hết.
Chúng ta phải xác tín điều này, để đừng ai nghĩ rằng Thiên Chúa được lợi
lộc gì khi ta yêu mến và tuân giữ các giới răn của Người. Đó là điều chắc
chắn ta phải tin khi thi hành các Điều Răn của Chúa để không giết người, trộm
cắp, gian dâm, thông dâm, mãi dâm, ấu dâm, phái thai, ly dị, thù oán người khác,
kỳ thị chủng tộc, nói xấu, vu cáo làm hại danh dự và đời tư của
người khác, bất công, bóc lột người làm công cho mình, và dửng dưng trước
sự đau khổ, nghèo đói của anh chị em đồng loại.
Nếu ta tuân giữ các
Điều Răn của Chúa để không làm những sự dữ hay tội lỗi nói trên, thì
chúng ta đã yêu mến Chúa cách cụ thể để được “ở lại trong tình thương của
Người” như Chúa Giêsu đã dạy trên đây. Ngược lại, nếu ai dùng “ ý muốn tự
do (free will) để làm những sự dữ nói trên thì đã tự ý và công khai khước từ
Thiên Chúa và tình thương của Người. Như thế họ phải lãnh chịu mọi hậu quả của
việc mình làm vì tự do chọn lựa.
Chính vì con người có
tự do để chọn lựa, hoặc sống theo đường lối của Chúa để được chúc phúc; hay
khước từ Chúa để sống theo ý riêng mình và chạy theo những lôi cuốn của thế
gian, nhất là những cám dỗ của ma quỉ để tôn thờ tiền bạc, của cải vật chất và
mọi thú vui vô luân vô đạo, như thực trạng sống của con người ở khắp nơi
trong thế gian tục hóa ngày nay. Nếu ai chọn sống như vậy, thì cũng
đã tự ý chọn nơi cư ngụ cuối cùng cho mình, sau khi phải chết trong thân xác có
ngày phải chết đi này. Thiên Chúa yêu thương con người và đã cứu chuộc con
người nhờ Chúa Kitô. Nhưng Thiên Chúa cũng gớm ghét mọi tội lỗi, vì tội
lỗi và sự dữ đi ngược lại với bản chất yêu thương, công bình và thánh thiện của
Người.
Nhưng cho
dù Thiên Chúa quá yêu thương con người như vậy, mà con người không cộng
tác với ơn cứu chuộc của Chúa Kitô, bằng quyết tâm sống theo đường lối của Chúa
và xa tránh mọi sự dữ và tội lỗi thì Chúa vẫn không thể cứu ai được. Lý
do là Chúa không tiêu diệt hết mọi tội lỗi và vì con người
còn có tự do để cộng tác với ơn cứu chuộc của Chúa, hay khước từ ơn cứu
chuộc này để sống theo thế gian và làm nô lệ cho ma quỉ, kẻ thù của Thiên Chúa.
Như vậy, nếu Thiên
Đàng là nơi dành cho những ai thực tâm yêu mến Chúa, tuân giữ các giới răn của
Người và quyết tâm xa tránh mọi tội lỗi, thì hỏa ngục phải là nơi dành cho
những ai đã cố ý khước từ Chúa và tình thương của Người để sống theo ma
quỷ và làm những sự dữ như giết người, hiếp dâm và bán con gái nhỏ dại cho
bọn buôn người, cung cấp cho bọn đi tìm thú vui man rợ cực kỳ khốn nạn
là thú “ấu dâm”, như đang diễn ra ở nhiều nơi trên thế giới trống vắng
niềm tin này. Như thế, phải có hỏa ngục dành cho những kẻ gian ác đã tự ý chọn
cho mình nơi ở vinh viễn xa lìa Thiên Chúa ngay từ ở đời này. Nghĩa là họ
đã tự ý chọn hỏa ngục vì cách sống của họ, chứ không phải vì Thiên Chúa muốn
phạt ai ở chốn này, vì Người là Cha đầy yêu thương và “ không muốn cho ai phải diệt
vong, nhưng muốn cho mọi người đi tới chỗ ăn năn hối cải” (2 Pr 3:9).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét