GIẢI ĐÁP THẮC MẮC VỀ TÍN LÝ VÀ LUÂN LÝ
Thưa Cha, trong cuộc sống chúng ta thường nghĩ rằng khi gặp sung sướng, hạnh phúc đó là hồng ân của Chúa, còn khi ta thất bại, đau khổ đó là lúc Chúa thử thách chúng ta. Con có phải tuyệt đối tin vào điều đó không! Con thấy đó như là một sự ngụy biện vì nếu như vậy thì cần gì đến Chúa, vì lẽ thường thành công là nhờ vào công sức của chính mình và thất bại chỉ đơn giản là do mình chưa chuẩn bị tốt hơn thôi. Đã bao lần con cố gắng gạt phắt đi những suy nghĩ đó nhưng nó cứ mãi luẩn quẩn trong đầu con. Xin cha gỡ rối cho!
- Theo bản tính tự nhiên của con người, khi sức khỏe,
công việc, hay mọi biến cố xảy ra tốt đẹp, thành công, bình an và hạnh phúc như
ý muốn, chúng ta không cảm thấy cần cậy đến sự giúp đỡ và sức mạnh của Chúa. Vì
chưng, chúng ta nghĩ rằng đó là do tài năng, trí khôn và sức lực của mình. Thật
là một sai lầm! Vì thân xác, tài trí và sức lực của ta ở đâu chẳng phải là
Thiên Chúa ban cho ta. Chính Vua Đa-vít nói: "Tạng phủ con, chính Ngài đã cấu tạo, dệt tấm hình hài trong dạ mẫu thân
con. Tạ ơn Chúa đã dựng nên con cách lạ lùng, công trình Ngài xiết bao kỳ diệu!
Hồn con đây biết rõ mười mươi. Xương cốt con, Ngài không lạ lẫm gì, khi con
được thành hình trong nơi bí ẩn, được thêu dệt trong lòng đất thẳm sâu. Con mới
là bào thai, mắt Ngài đã thấy; mọi ngày đời được dành sẵn cho con đều thấy ghi
trong sổ sách Ngài, trước khi ngày đầu của đời con khởi sự" (Tv 139,
13,16). Và "Ngắm tầng trời tay Chúa
sáng tạo, muôn trăng sao Chúa đã an bày, thì con người là chi mà Chúa cần nhớ
đến, phàm nhân là chi là Chúa phải bận tâm? Chúa cho con người chẳng thua kém
thần linh là mấy, ban vinh quang danh dự làm mũ triều thiên, cho làm chủ công
trình tay Chúa sáng tạo, đặt muôn loài muôn sự dưới chân" (Tv 8,4-6).
Cho nên, Sách Huấn Ca dạy: "Hãy tin vào Chúa, thì Người sẽ nâng đỡ con. Đường con đi, hãy giữ cho
ngay thẳng và trông cậy vào Người. Hỡi ai kính sợ Đức Chúa, hãy trông đợi lòng
lân tuất của Người, đừng lìa xa Người kẻo ngã. Hỡi ai kính sợ Đức Chúa, hãy tin
vào Người, và các bạn sẽ không mất phần thưởng đâu. Hỡi ai kính sợ Đức Chúa,
hãy đợi trông ơn lành, niềm vui không cùng và lòng thương xót" (Hc
2,6-9). Như thế, Thiên Chúa yêu chúng ta bằng một tình yêu bền vững và bất
diệt. Ngài có rất nhiều điều để ban cho chúng ta và Ngài ao ước được giúp đỡ
chúng ta bằng bất cứ cách nào. Ngài muốn dành thời gian cho chúng ta. Ngài mong
mỏi chúng ta sống cậy vào Ngài để Ngài dạy chúng ta biết luôn sẵn lòng nhận lấy
sức mạnh của Ngài, sức mạnh mà chính bản thân chúng ta chẳng bao giờ có được.
Đặc biệt, Chúa luôn đồng hành với chúng ta trên mọi nẻo đường của cuộc sống. Vì
chưng, chính chúng ta không thấy điều chúng ta đang thiếu, nhưng Thiên Chúa
thấy tất cả, Ngài sẵn sàng ban cho, nhưng làm sao Ngài có thể ban nếu chúng ta cứ phớt lờ Ngài hoặc gạt Ngài ra bên
ngoài cuộc đời của ta?
Người ta thường nói: “đời là bể
khổ”. Điều đó cho thấy kiếp người không tránh khỏi đau khổ, đời người là một
hành trình đau khổ triền miên. Nhưng chúng ta không tránh khổ mà phải can đảm
chấp nhận nó và đi xuyên qua nó để “hóa giải” đau khổ thành niềm vui và hạnh
phúc vô biên nhờ cậy dựa vào Chúa. Chính Chúa Giêsu cũng không tránh khổ; Ngài
cỡi lừa vào thành Giêrusalem, được người ta tung hô và chào đón bằng những cành
lá thiên tuế. Đó chính là lúc Ngài khởi đầu hành trình đau khổ (Mt 21,1-11).
Ngài là Người-Tôi-Tớ-Đau-Khổ Khiêm-Nhường, “
hạ mình, vâng lời cho đến nỗi bằng lòng chịu chết, chết trên cây thập tự”
(Pl 2:7). Cái chết của Ngài khác thường là “chết trên thập giá”, loại khổ hình
nhục nhã nhất. Chính vì Ngài chịu đau khổ đến tột cùng mà “Thiên Chúa đã siêu tôn Ngài và tặng ban danh hiệu trổi vượt trên muôn
ngàn danh hiệu” (Pl 2:9). Danh hiệu ấy cao cả và quyền năng đến nỗi “khi vừa nghe danh thánh Giêsu, cả trên trời
dưới đất và trong nơi âm phủ, muôn vật phải bái quỳ” (Pl 2:10). "Và để tôn vinh Thiên Chúa Cha, mọi loài phải
mở miệng tuyên xưng rằng Đức Giêsu Kitô là Chúa” (Pl 2:11).
Theo gương Chúa Giêsu, chúng ta hãy
cậy trông vững vàng vào Thiên Chúa và hãy can trường chịu những khó khăn, đau
khổ vì ơn Chúa luôn đủ cho chúng mình (2Cr 12,9-10). Nếu chúng ta không gặp
những phiền muộn hay đau khổ, chúng ta cảm tạ Ngài vì nhờ Ngài mà chúng ta có
mọi sự an lành. Trái lại, nếu gặp đau khổ, chúng ta càng hãnh hiện vì Ngài cho
phép chúng xảy ra với mục đích lôi kéo chúng ta đến gần Ngài hơn. Ngài đặt
chúng ta đối diện với những khó khăn và thử thách, không phải để hành hạ hay
trừng phạt chúng ta nhưng để tăng thêm sức mạnh và lòng cậy trông cho chúng ta.
Cho nên, Thánh Phaolô xác tín rằng: “gian truân tạo nên chịu đựng; chịu đựng
tạo ra sự trung kiên; và trung kiên tạo ra sự trông cậy” (Rm 5,3-4).
Vậy, sức mạnh của đức
tin là lệ thuộc và trông cậy vào Chúa. Nó sẽ giúp chúng ta kiên vững trước
trước những khó khăn và thử thách, đồng thời giúp cuộc sống của chúng ta sẽ
triển nở, hạnh phúc viên mãn bởi vì chúng ta ngày càng tiến đến gần Ngài và trở
nên giống Ngài hơn. Lòng tin cần thiết cho ơn cứu độ (Mt 10,32-33), thì lòng
cậy là vũ khí bảo vệ ta trong cuộc chiến để được ơn cứu độ (1Tx 5,8).
Đời
sống Kitô hữu tự bản chất hướng về tương lai, hướng về thiên đàng và hướng về
sự sống viên mãn của Thiên Chúa. Cho nên, chúng ta luôn luôn phát triển và kiện
toàn đức tin nhờ lòng cậy trông. Đời sống đức tin của chúng ta phải luôn sống
động, linh hoạt và triển nở chứ không là quà tặng quí báu Thiên Chúa ban đem
chôn cất, giữ kín. Chúng ta là những người đang lữ hành, hành trình đức tin của
chúng ta còn lắm gian nan, nên cần phải cậy trông vào Thiên Chúa và sẵn sàng
phó mình cho một mình Ngài mà thôi. Vậy, chúng ta phải ra công nỗ lực thực hiện
mọi điều Chúa Giêsu dạy ngay từ bây giờ, vì chỉ có Ngài là Đường, Sự Thật và Sự
Sống không ai đến được với Chúa Cha mà không qua Ngài (Ga 14,6).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét